Thiên Tai Càn Quét

Chương 523: Vô Đề

Chương 523: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh cố gắng chống đỡ tinh thần rồi đi kiểm tra tình hình sức khỏe của người nhà. Cô bắt đầu kiểm tra tình hình sức khỏe của Kiều Tụng Chi trước, sờ từ đầu tới chân thì chắc chắn là đầu và lưng của Kiều Tụng Chi bị thương. Cô không có điều kiện kiểm tra kỹ lưỡng nên không thể làm gì khác hơn ngoài việc cho bà ấy uống thuốc Trung y giảm đau.

“Mẹ, mắt của mẹ có ổn không?”

“Đỡ hơn rồi, đã nhìn thấy được rồi.” Kiều Tụng Chi nói. Ánh mắt của bà ấy ngập tràn tia máu, Kiều Thanh Thanh nhỏ thuốc nhỏ mắt cho bà ấy, rồi lại hỏi Thiệu Thịnh Phi: “Anh cả thì sao, bị thương ở đâu rồi?”

Thiệu Thịnh Phi đưa tay ra: "Tay anh rất đau." Hắn không được may mắn cho lắm, sau khi bị gió cuốn thì suýt chút nữa bị rơi xuống khe nứt dưới đất nhưng lần này hắn lại may mắn. Ngoại trừ vết thương ở tay khi bám vào đất để sống sót thì không có vết thương nào khác.

Cô cầm tay của Thiệu Thịnh Phi lên, Kiều Tụng Chi phát hiện ra và kêu lên: “Thanh Thanh, tay của con cũng…” Kiều Thanh Thanh cúi đầu nhìn một cái, lúc này mới phát hiện ra tay mình giống với tay của Thiệu Thịnh Phi, có mấy chiếc móng tay đã bị lật lên, bị ngâm nước nên trắng bệch ra.

Kiều Tùng Chi nhìn hai đôi tay nhuốm đầy máu thì đau lòng rơi nước mắt.

“Con không đau.” Kiều Thanh Thanh gượng cười nói, lúc nãy đúng là cô không cảm thấy đau. Lúc này nhìn xuống tay mình thì mới cảm nhận được cảm giác đau đớn từ thị giác.

Cô mang thuốc và vải băng bó ra, để cho Kiều Tụng Chi xử lý vết thương trên tay mình và tay Thiệu Thịnh Phi. Thiệu Thịnh Phi đau đến mức khóc hu hu, ôm cánh tay băng bó khóc sụt sùi.

Mười ngón tay gắn với tim, lúc thay thuốc cho Thiệu Thịnh Phi thì hắn khóc rất to. Kiều Tụng Chi nhìn cô cau mày không nói tiếng nào, sau đó không nhịn được nói: “Để mẹ băng bó, con đừng nhìn nữa.”

“Con không sao, sau khi bôi thuốc không để dính nước thì sẽ mau khỏi thôi.”

Có một miếng thịt bị rách ra, Kiều Tụng Chi không dám ra tay. Kiều Thanh Thanh lập tức tự mình cắt nó đi.

“Không sao mẹ, bôi thuốc đi.”

Giọng nói của Kiều Thanh Thanh thì thào, sau khi nói được những lời này thì không lên tiếng nữa, cô cắn chặt răng. Sau khi băng bó xong, cô mất sức nên dựa ra phía sau, đau đớn đến mức toát mồ hôi khắp trán và cổ. Kiều Tụng Chi cố nén nước mắt rồi bôi thuốc và băng bó cho cô.

Kiều Thanh Thanh kiểm tra cơ thể của mình, trên người cô có nhiều chỗ bầm tím sau khi va chạm nhưng may là không ảnh hưởng đến xương, chỗ bị xước da thì đã bôi thuốc rồi nên tạm thời không cần phải để ý đến nó. Kiều Thanh Thanh sờ tới cục sưng ở phía sau đầu, cục sưng này còn lớn hơn so với cục sưng của mẹ cô, đây nhất định là vết thương lúc chiều cô ngất đi. Bây giờ không có cách nào để kiểm tra, tay cô bị thương cũng không có cách nào xoa bóp và châm cứu, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm để uống ít thuốc, trông mong cơ thể khỏe mạnh trở lại để có thể vượt qua tình cảnh này.

“Không biết là có chuyện gì xảy ra mà đột nhiên chúng ta lại bay lên không trung được, giống như nằm mơ vậy, một cơn ác mộng.” Kiều tụng Chi nghĩ đến mà vẫn còn thấy sợ: “Cũng may lúc xảy ra chuyện thì chúng ta đều ở trong lều vậy nên mới rơi xuống cùng nhau.”

“Là lốc xoáy.” Kiều Thanh Thanh nói.

Mắt của Kiều Tụng Chi vừa rồi không thấy rõ, bà ấy nằm sấp ở trên bồn nước để trốn, dường như là chẳng thấy được gì, nghe thấy hai từ “lốc xoáy” thì sợ hãi.

“Đúng vậy, con nhìn thấy. Đột nhiên hình thành rất nhiều lốc xoáy, chúng ta không may mắn, doanh trại bị tấn công bất ngờ rồi chúng ta cũng bị cuốn đi mất. Có điều cũng không gọi là đen đủi, ít nhất lúc ở trên bồn nước thì chúng ta cũng không bị lốc xoáy tấn công nữa.” Kiều Thanh Thanh nhớ tới tình huống lúc đó, vẫn cảm thấy sợ không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận