Thiên Tai Càn Quét

Chương 661: Vô Đề

Chương 661: Vô Đề

"Ha ha ha ha." người rơi xuống nước lại đứng lên, điên cuồng cười như điên.

"Thanh Thanh cẩn thận một chút, anh đỡ em trước." Thiệu Thịnh An thích ứng một phen, mới đến đỡ Kiều Thanh Thanh, anh cũng muốn vợ mình dẫm lên mặt đất đầu tiên.

Kiều Thanh Thanh thế nhưng có chút khẩn trương, cô được Thiệu Thịnh An bế xuống thuyền kayak, sau đó được đỡ đứng vững.

Cô không mang giày, cô nhón chân trước khi từ từ bước xuống. Mặt đất lạnh lẽo mang đến một loại rung động thẳng về phía linh hồn, hô hấp của cô có chút nặng nề, sau đó mới tỉnh táo lại. Đỡ cánh tay Thiệu Thịnh An, Kiều Thanh Thanh đi vài bước, trên mặt hiện lên ý cười: "Thật sự là đất liền.”

Ánh mắt của cô thoạt nhìn cũng không trống rỗng, nếu như là người ngoài không quen thuộc với cô nói chuyện phiếm với cô, trong thời gian ngắn có lẽ còn không phát hiện được.

Nhưng Thiệu Thịnh An có thể nhìn ra, đây là ngụy trang của Thanh Thanh, cô ngụy trang mình không có nhược điểm, vẫn là một người bình thường.

Bi thương trong mắt anh sắp tràn ra, nhưng lúc nói chuyện một chút cũng không nghe ra được: "Đương nhiên là đất liền rồi, đến đây, bên này anh đã kiểm tra qua, không có thủy tinh gì đó, anh dẫn em đi một chút.”

Đi vài bước, Kiều Thanh Thanh càng ngày càng vững vàng, cô vui vẻ nói: "Giống như đang nằm mơ vậy."

Nhìn cô, Thiệu Thịnh An nhớ tới dáng vẻ thời thiếu nữ của vợ, bất kể lúc nào, dáng vẻ cười của Kiều Thanh Thanh đều đẹp như nhau.

Nếu đôi mắt này có thể có cố gắng thêm chút nữa thì tốt rồi. Thiệu Thịnh An nhanh chóng lau khóe mắt, dắt cô tiếp tục đi: "Ba và anh trai họ đang phân định địa bàn, chờ đất đai hoàn toàn dâng lên, mảnh đất này chính là nhà của chúng ta, chúng ta sẽ xây dựng một ngôi nhà ở đây một lần nữa.”

Trong đầu Kiều Thanh Thanh tưởng tượng hình ảnh kia, tràn đầy niềm vui. Cô nặng nề gật đầu: "Đến lúc đó anh nói cho em xem.”

"Được."

Bốn ngày sau, đất liền hoàn toàn nổi lên, các mảng lục địa mới được tạo ra, con người trở lại đất liền.

Ngày này, là ngày đẹp nhất của mặt trời trong suốt mấy năm tận thế, ánh sáng ban ngày hòa tan, chiếu sáng bầu trời trong vắng, con người cũng được nhìn thấy bình minh.

Sau khi nước dâng tràn lên mặt đất, những ngày tiếp theo nước tiếp tục dâng cao, cảm giác run rẩy dưới chân mãi đến khoảng mười ngày sau mới hoàn toàn biến mất.

Mặt đất đã ổn định hơn.

Khoảng đất mới trở nên trơ trụi, không có gì ngoài cỏ dại.

Cỏ dại mọc nhanh và chóng héo nên đất mới trông thiếu sức sống, những chỗ khác đều không có gì cả.

Khắp nơi hỗn loạn, nhưng so với vùng đất mới rộng lớn, số người sống sót ở đây không tính là nhiều, Thiệu Thịnh An đếm qua đại khái, chỉ có khoảng mấy trăm người. Không có cây cối, không có dòng suối nào, mọi vùng đất đều giống nhau, không có tốt hay xấu.

Hàng trăm người khai phá vùng đất mới này, muốn có bao nhiêu đất đai tùy ý, rất ít tranh chấp xảy ra.

Mọi người đều hăng hái quây đất để chuẩn bị cho cuộc sống mới sau này, Thiệu Thịnh An cũng dẫn gia đình mình quây đất lại, dùng gỗ làm hàng rào cắm dưới nước để quây lại vùng đất của mình. Trong quy hoạch, đất cần cho việc xây nhà, trồng cây nên chu vi sẽ rộng hơn.

“Không có sông, sau này làm ruộng sẽ có chút phiền phức, nhất định phải tìm nơi nào có nước.” Mẹ Thiệu nói.

“Lát nữa hãy đi tìm, hiện tại không cần vội.” Thiệu Thịnh An không xác định thời tiết bất thường đã kết thúc hay chưa, đành phải chờ xem.

Kiều Thanh Thanh đang ngồi trong lều, cửa lều đang mở ra, lắng nghe những người trong gia đình bận rộn với một nụ cười điềm tĩnh.

Gỗ không đủ để quây bao quanh nhà, ba Thiệu và những người khác bắt đầu đào những con mương nhỏ dọc theo chu vi bên ngoài bằng cuốc, vừa làm rãnh thoát nước vừa đánh dấu.

Hàng xóm gần nhất cách họ khoảng năm mươi mét và mọi người chiếm giữ lãnh thổ của mình mà không can thiệp lẫn nhau. Kiều Thanh Thanh thích cuộc sống kiểu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận