Thiên Tai Càn Quét

Chương 349: Vô Đề

Chương 349: Vô Đề

Kết quả Kiều Thanh Thanh đã nói trước quá sớm, cô thật đúng là thiếu chút nữa nhịn không được, đau đến nỗi cuộn tròn thành con tôm bị nấu chín. Mẹ cô gắt gao ôm cô, nước mắt đều rơi trên mặt cô. Kiều Thanh Thanh bất đắc dĩ, xem ra đời này có mẹ ở bên cạnh làm cô trở nên đỏng đảnh, ăn không hết khổ. Thế nhưng loại ngọt ngào ưu sầu này cô vui vẻ chịu đựng, cô tình nguyện làm một người con gái thích làm nũng ưa khóc lóc, cũng không muốn làm người cô đơn đao thương bất nhập.

Phát xong hai đợt thuốc tiệt trùng, cảm xúc bất an giảm xuống một khoảng lớn. Trừ bỏ mùi trong không khí có chút không ổn, những người sống sót đẩy sương mù ra, thấy được hi vọng ngày mai.

Căn cứ dần dần khôi phục trật tự, những người có triệu chứng nặng cần ở viện điều dưỡng, còn lại đại bộ phận người đều dần dần khôi phục công tác sản xuất. Sau khi dùng thuốc tiệt trùng bốn lần, người một nhà Kiều Thanh Thanh vẫn không ra ngoài.

Ba mẹ Thiệu đã ngồi không yên, lâu như vậy không có nguồn thu nhập, có thể làm người bất an đến nỗi đêm không thể ngủ.

Thiệu Thịnh An đành phải khuyên bọn họ, phân tích rõ ràng hiện tại đi ra ngoài làm cùng với ở nhà phòng hộ cái nào có lợi hơn, lừa dối đến nỗi khiến bọn họ sửng sốt, rốt cuộc an tâm lại chờ đợi sương mù dày đặc rút đi. “Con rể lừa dối ba mẹ thật ra dáng.” Kiều Tụng Chi cười nói với Kiều Thanh Thanh.

“Ba mẹ chồng con tin phục con trai nhỏ nhất, anh ấy là niềm kiêu ngạo của bọn họ.” Kiều Thanh Thanh mỉm cười nhịn bọn họ, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Không khí trong nhà bị đè nén, trừ lúc ăn cơm còn lại bọn họ vẫn đeo khẩu trang, những ngày như vậy đã kéo dài được gần một năm, lúc nào sương mù dày đặc mới có thể rút đi?

“6 giờ, có thể đi xuống xem điện ảnh rồi!” Thiệu Thịnh Phi đúng giờ nhắc nhở.

Xuống lầu xem tiết mục chiếu phim là hoạt động mỗi ngày duy nhất mà một nhà Kiều Thanh Thanh đi ra cửa, thuận đường còn đi múc nước, vứt rác. Khi gặp được người quen ở xã khu đi xem điện ảnh, hỏi Kiều Thanh Thanh khi nào bày quán.

“Đợi sau đi.”

“Dì muốn tìm cháu để đưa con gái đi xoa bóp eo lưng, gần đây nó vẫn luôn tăng ca, mệt đến nỗi eo đau, đau đến độ ngủ không được.”

“Được, dì Lưu, dì bảo con gái dì sau khi tan tầm đến nhà cháu một chuyến, cháu khám cho cô ấy.”

Ngẫu nhiên, Kiều Thanh Thanh còn có thể nhận được một hai ca chữa bệnh. Sương mù dày đặc tan đi vào hơn một tháng sau, tới đột ngột, tiêu tán cũng không hề trong dự liệu, giống như một sáng sớm nào đó bạn ra cửa, đột nhiên phát hiện trước mắt là một mảnh sáng ngời, tầm nhìn rõ ràng. “Sương mù tan rồi!”

Vô số người hoan hô, hưng phấn kêu gọi đón ánh mặt trời đã không xuất hiện từ lâu.

“Mặt trời ra rồi!”

Một nhà Kiều Thanh Thanh cũng phản ứng lại thực nhanh, mọi người trước tiên tháo khẩu trang ra, hung hăng hô hấp một ngụm không khí mới mẻ, lúc sau nhóm các bà mẹ bắt đầu giặt giũ, tống cổ ba Thiệu cùng Thiệu Thịnh Phi đi múc nước, Kiều Thanh Thanh cùng Thiệu Thịnh An bắt đầu gỡ bức màn đã phong kín căn phòng gần một năm, bỏ cả tấm ván gỗ đi, tính toán thông gió toàn diện căn nhà một lần.

Gỡ xong lầu bảy lại tiếp tục tới lầu sáu, ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, ấm áp lại phi thường thoải mái.

“Thật là thoải mái, lại là mùa thu một năm nữa.” Kiều Thanh Thanh híp mắt đón ánh nắng, cảm thấy ánh nắng chiếu vào trên mặt mười phần thoải mái. Thiệu Thịnh An sờ mặt cô một cái, khiêng bức màn đi phòng vệ sinh giặt.

Kiều Thanh Thanh sờ mặt, nhìn bụi đen trên ngón tay, buồn bực mà đi theo sau anh: “Thiệu Thịnh An!”

Thiệu Thịnh An cười ha ha, đem bức màn nhét vào bồn lớn, xoay người lao xuống lầu: “Anh đi múc nước!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận