Thiên Tai Càn Quét

Chương 633: Vô Đề

Chương 633: Vô Đề

Tốc độ di chuyển của đội tàu cũng không nhanh, đội ngũ di chuyển rất lâu, đến khi sắp xếp xong xuôi thì trời đã tối đen hoàn toàn. Buổi tối càng nguy hiểm hơn, đội tàu bật đèn nhóm lửa cho bó đuốc, chiếu sáng vòng vây bảo hộ lần nữa.

Lúc sóng nước lay động, ánh sáng phản chiếu dưới nước cũng dao động theo, toàn bộ thế giới chỉ có ánh sáng và chiếc bóng. Ánh lửa kéo dài trong nước, những người kẹt ở cửa không đáng chú ý như thế, yếu ớt lại kiên cường.

Những người sống sót sắp xếp lại lần nữa, tất cả sự nguy hiểm và chết chóc đều bị xem nhẹ, mọi người chuẩn bị cơm tối muộn, dọn hành lý bị ngâm ướt, kêu gọi người thân bạn bè tìm nguồn thức ăn ở vùng nước. Có đứa nhỏ lớn tiếng nói: "Mẹ, con tìm được tôm", cũng có người đang mắng chửi: "Ai cầm quần của tôi", "Mẹ nó, ai ị ở chỗ này, có phải đầu óc có bệnh không?"

Khắp nơi đều là hơi thở cuộc sống.

Cả nhà Kiều Thanh Thanh cũng ăn cơm tối, Thiệu Thịnh An mở bếp nấu đơn giản, bắt đầu nấu canh cá hầm củ cải trắng, chỉ cần thêm chút muối và bọt ngọt thì hương vị đã rất thơm. Không có gì để bắt bẻ, đây đã là món ngon nhất. Một người ăn hai bát lớn, ai cũng rất thỏa mãn. Tăng Quang Vũ ăn thịt cá mập, gần như vừa nôn vừa ăn. Thiệu Thịnh Phi thấy vậy nhíu mày lén đưa hai miếng cá viên của mình cho cô ta.

"Ăn ngon lắm." Hắn nói.

Tăng Quang Vũ cầm lấy, nhìn "Thịt" màu nâu trong lòng bàn tay, nuốt nước bọt: "Đây là cái gì thế?"

"Thuốc viên." Thiệu Thịnh Phi nghiêm túc nói: "Ăn rất ngon, cho cô đấy."

"Là dùng thịt cá làm thành viên, để tiện bảo quản nên cắt thành miếng phơi khô." Kiều Thanh Thanh nói.

Sau khi nếm thử thịt cá mập rất khó ăn, Tăng Quang Vũ nhìn mông Đại Bảo cảm thấy vô cùng ngon, càng không cần nhắc đến loại thịt cá làm thành viên thuốc này. Cô ta ăn một miếng, sau đó rơi nước mắt lại làm Thiệu Thịnh Phi giật mình.

"Sao rồi, ăn không ngon à, rõ ràng ngon mà." Thiệu Thịnh Phi vội ăn một miếng, hương vị rất ngon.

"Không phải, ngon, rất ngon." Tăng Quang Vũ hơi lúng túng che mặt lau nước mắt.

"Anh đưa vịt ra ngoài bơi lội, Thanh Thanh em đi không?" Thiệu Thịnh An hỏi.

"Em đi."

"Anh cũng đi."

Ba Thiệu nói: "Mọi người đi đi, để ba trông thuyền, đừng đi xa quá nhé."

Trong vòng vây có rất nhiều người, đội tàu có rất nhiều bè gỗ cho những người sống sót không có thuyền sử dụng, trên thuyền gỗ và bè chất đầy các loại đồ lộn xộn. May mà thuyền của bọn họ gần sát tàu chở khách, giữa hai tàu chở khách có khe hở, xuồng của bọn họ đi ra khỏi khe hở đó.

Sau khi rời khỏi đây, Thiệu Thịnh Phi vội mở giỏ trúc. Đám gà vịt đã lâu ngày chưa được rời khỏi giỏ trúc vô cùng hưng phấn, bầy vịt bơi thoải mái. Nếu không phải trên chân mỗi con vịt đều buộc dây thừng, không biết bọn chúng sẽ đi đâu nữa.

"Tốt quá, con vịt vui vẻ anh cũng vui vẻ." Trên mặt Thiệu Thịnh Phi hiện ra nụ cười đơn thuần, hắn bắt từng con gà con đạp nước lên, Thiệu Thịnh An lấy tấm ván gỗ đưa hắn.

"Để gà con lên đây lắc lư đi."

"Ừm."

Thế là nhóm vịt bơi lội, nhóm gà con chạy tới chạy lui trên tấm ván gỗ đặt trên mặt nước, kêu chíp chíp, thỉnh thoảng cúi đầu xuống uống nước. Đại Bảo không sợ nước, Kiều Thanh Thanh hoài nghi nó đã biến dị thành giống khác. Nó thân trọng bước đi mấy bước, sau đó tung cánh bay nhảy mấy lần rồi bay lên.

Nó vừa tung cánh đã bay xa ba bốn mét.

"Xem ra Đại Bảo biến dị thật rồi, không hề giống gà mái chút nào." Kiều Thanh Thanh hơi hâm mộ. Đại Bảo vì thích ứng với cuộc sống tận thế mà tiến hóa, sao con người không tiến hóa thế nhỉ. Nếu như con người cũng mọc cánh, mặc kệ là động đất hay đất liền sụp đổ thì cũng không gặp mối nguy kinh khủng như thế.

Đất không chứa bọn họ thì bọn họ có thể bay lượn trên không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận