Thiên Tai Càn Quét

Chương 182: Vô Đề

Chương 182: Vô Đề

Bên ngoài bắt đầu có người hoạt động, chèo thuyền kayak đi qua nước bẩn, khuấy động từng đợt gợn sóng. Lúc đầu không ai cảnh giác quá nhiều, dù sao trong mấy tháng lũ lụt, loại cảnh tượng này không thể bình thường hơn. Mãi cho đến giữa ban ngày, một số người đập phá cửa ra vào và cửa sổ để vào nhà cướp bóc, mới thực sự gieo rắc nỗi sợ hãi về tận thế.

Thiên tai tất nhiên là khủng khiếp, nhưng chúng càng đáng sợ hơn.

Tiểu khu Kim Nguyên tạm thời không gặp phải loại tình huống này, nhưng hình như các tòa nhà khác đã phát sinh vài lần cãi vã, có một lần còn đánh nhau, cách một tòa nhà khác Kiều Thanh Thanh cũng có thể nghe thấy động tĩnh đánh nhau bên kia.

“Cũng không biết vì sao lại đánh nhau, ăn không đủ no còn có sức lực đánh nhau.” 701, bà Vương lẩm bẩm, tay run rẩy đổ nước thải trong chai nước vào bùn, mong đợi chậu khoai tây này có thể sống lâu.

“Bà nội, nước này có ổn không?”

Thấy đứa trẻ liếm môi, bà Vương thở dài: “Còn nước còn tát, nếu không đi đâu tìm nước để trồng đồ. Cháu chịu đựng một chút, nước này không thể uống được.” Nói xong hai câu này, bà ấy cảm thấy cổ họng khô khốc ngứa ngáy, không nhịn được mà ho khan.

Đứa bé hoảng sợ, trong lòng bà Vương chua xót, an ủi đứa nhỏ: “Bà không sao, chỉ là khát khô cổ họng, không sao đâu.”

Vợ của Vương Gia Nhạc im lặng mở tủ lấy ra nửa chai nước, đổ một nắp cho bà ấy: “Bà uống một chút đi.”

Bà Vương nhận lấy, lại cho đứa nhỏ uống.

Cô ấy nóng nảy: “Gia Nhạc và Phương Phương đều đã uống rồi, bà uống đi.”

Bà Vương cố gắng nuốt nước bọt, môi khô nứt, khi nở nụ cười có thể cảm giác được da thịt bị xé rách đau đớn. “Bà không khát, không cần cho bà.”

Vợ của Vương Gia Nhạc bật khóc.

“Đừng khóc, Gia Nhạc sẽ trở về, ta đã tính qua cho nó, nó có thể sống đến sáu mươi tuổi, chúng ta ở nhà chờ nó trở về.”

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi: “Mẫn à, con đừng đi.”

Tay bà Vương run lên.

702, Cửa ra vào và cửa sổ trong nhà đều đóng kín, rèm che hết ánh sáng mặt trời, trong bóng tối có tiếng khóc, một giọng nữ trẻ tuổi hung dữ nói: “Đừng khóc nữa, khóc rất lãng phí sức lực.”

“Con đừng hung dữ với đứa bé, trẻ con hiểu gì đâu.” Giọng nữ lớn tuổi khàn khàn.

“Bọn chúng không có ba nữa rồi, không hiểu cũng bắt buộc phải hiểu.”

Cách vách truyền đến tiếng khóc, vợ Trần Bính Cương do dự: “Không phải là em họ Gia Hân kia mất rồi chứ?”

Con dâu nói: “Hẳn là vậy rồi, vậy cũng chống đỡ đủ lâu rồi, mỗi ngày ho khan như vậy ai chịu được, đi càng sớm thì sẽ sớm được giải thoát khỏi thế giới này.” Cô ấy nói như vậy nhưng giọng nói lại không giấu nổi nghẹn ngào.

801, Trịnh Thiết Huy thay quần áo, thoải mái thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đã nói tôi không sao mà, Trịnh Thiết Huy tôi còn có thể chiến đấu thêm ba mươi năm nữa, ông trời sẽ không để tôi chết sớm vậy đâu.”

“Buổi trưa ăn chút đồ ngon chúc mừng, lần trước ông còn mang về một chai rượu vang đỏ, tôi cảm thấy rượu vang đã hỏng rồi, ông nói còn có thể uống không?”

“Tôi thấy chai này đã được đông lạnh hai năm, sau khi rã đông hình như biến chất, biến chất cũng không sợ, về sau thứ này chính là thứ tốt, người trải qua lần này, dạ dày gì đó đều thành sắt, khẳng định có thể uống, trước hết cứ cất đi.”

Bà Trịnh lên tiếng trả lời, nhíu mày: “Dưới lầu đang kêu khóc om sòm cái gì đó thì phải.”

“Tôi đi xem xem.”

Trịnh Thiết Huy mở cửa sổ, nghe rõ ràng hơn một chút, ông ta không vui khép cửa sổ lại: “Lại có người chết, thật sự là xui xẻo.” Ông ta nhìn mực nước dưới lầu, lại nhìn về phía xa, trong mắt lóe ra tính toán. Thế giới này rối loạn, phải làm thế nào mới có thể sống sót tốt hơn đây.

801, Kiều Thanh Thanh ở trên giường cũng nghe thấy động tĩnh dưới lầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận