Thiên Tai Càn Quét

Chương 67: Vô Đề

Chương 67: Vô Đề

Nhìn thấy ánh mắt Kiều Thanh Thanh lạnh dần, ánh mắt cô lạnh như băng, lộ ra vẻ hung ác, Thiệu Thịnh Anh hơi rùng mình. Anh hít một hơi sâu: “Chú Trịnh còn làm gì nữa?”

Kiều Thanh Thanh hoàn hồn, liền vội vàng xoa dịu anh: “Anh đừng tức giận nữa, không tốt chút nào, dù sao em cũng đã trả thù lại rồi, không ai bắt nạt được em đâu.” Trước đây Trịnh Thiết Huy từng nói đùa rằng sẽ giới thiệu con trai của Tống Kiện Dân – Tống Kính Đào cho Kiều Thanh Thanh, còn biện hộ: “Rốt cuộc trong nhà vẫn nên có một người đàn ông mới tốt.” Lúc ấy Kiều Thanh Thanh cảm thấy rất ghê tởm, không ngờ Tống Kính Đào lại có dã tâm này, muốn người chủ chốt như cô mắc câu.

“Em đánh gãy tay Trịnh Thiết Huy, sau đó một thời gian dài, mỗi lần nhìn thấy em, sắc mặt ông đều cứng nhắc.”

Sắc mặt Thiệu Thịnh An tối sầm như có thể vắt được ra nước, rõ ràng Trịnh Thiết Huy coi Kiều Thanh Thành là nguồn nhu yếu phẩm có thể phân chia được, đời trước anh không ở nhà, hóa ra Kiều Thanh Thanh từng bị bắt nạt như vậy.

Kiều Thanh Thanh thở dài: “Em không ngờ anh lại giận đến thế, em vốn muốn nói chuyện này cho anh để sau này anh phân biệt rõ ràng, trong nhà này kiểu người nào có thể hợp tác được, kiểu người nào cần phải đề phòng. Nhà họ Trịnh không phải người xấu, nhưng Trịnh Thiết Huy quá tham vọng, thích nắm quyền trong tay, vì thế anh nhất định phải cẩn thận, đừng để bị ông dắt mũi. Sau này dưới tầng bà Vương ở sẽ có càng nhiều người hơn, ông Vương chắc chắn cũng muốn đón người thân đến đây tị nạn, chuyện này hẳn chỉ là chuyện sớm muộn, hơn nữa còn có gia đình của cháu gái ông ấy, chắc sẽ có khoảng hai mươi người, nhà bọn họ không gây sự, nhưng nếu có đủ điều kiện, bọn họ cũng sẽ ra tay giúp đỡ. Trước đây khi nhà chúng ta bị cướp, chính nhà bọn họ đã cho em ở nhờ. 702 là nhà ông Điền và bà Điền, bọn họ chỉ có hai người, kể từ sau thiên tai, con gái của họ vẫn chưa xuất hiện, sau đó nhà Trần Bỉnh Cương mới đến ở nhờ nhà số 602, bọn họ đối xử với ông bà Điền cũng không tệ, tuy cả nhà đều trông có chút hung ác nhưng em cảm thấy bọn họ là người sẽ lấy ơn báo ơn.”

“Không có vấn đề gì, anh biết rồi, sau này anh sẽ đề phòng Trịnh Thiết Huy và nhà họ Tống tầng dưới nhiều hơn.”

“Anh không cần lo về nhà họ Tống, đời này chúng ta là người một nhà rồi, ông ta chắc chắn không dám nảy sinh ý đồ xấu xa, đến khi tầng 6 cũng bị ngập, họ chắc chắn sẽ nghĩ đến việc chuyển đi, sau này chúng ta không phải nói chuyện với bọn họ nữa.”

Thiệu Thịnh An gật đầu, rốt cuộc vẫn không nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.

“Thịnh An, đây mới chỉ là khởi đầu thôi.” Kiều Thanh Thanh dịu dàng nhìn chồng.

Thiệu Thịnh An ôm cô vào lòng, cúi đầu cọ vào thái dương của cô: “Một ngày nào đó chuyện này sẽ kết thúc, em và anh cùng nhau chờ đợi ngày đó.”

Sau ba ngày, cháu của ông Vương và cháu dâu, cùng với gia đình của con trai bọn họ và con gái lớn đã kết hôn lần lượt đến đây bằng thuyền xung kích.

Đội cứu hộ đưa bọn họ đến, nói ban đầu vốn muốn đưa bọn họ đến trại lánh nạn do chính phủ thành lập, nhưng trước đó bọn họ đã hỏi qua, điều kiện ở đó thật sự không ổn, từng nhóm từng nhóm người đều ở chung với nhau, nhà vệ sinh công cộng bốc mùi hôi thối nồng nặc, hằng đêm, tiếng trẻ con cãi nhau và tiếng khóc của những đứa trẻ liên tục vang lên. Ngày nào cũng có người cãi nhau, trong chốc lát nước lũ cũng không thể rút đi, nếu không, không ai muốn kẹt ở đó mãi.

Vì thế tuy người thân của bà Vương đến đây tị nạn phải ở phòng khách, nhưng như vậy vẫn còn thoải mái hơn ở trại tị nạn nhiều.

Chỉ trong một lần mà tổng số người trên tầng tăng thêm chín người, nhu yếu phẩm cũng vì vậy mà cạn kiệt nhanh hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận