Thiên Tai Càn Quét

Chương 90: Vô Đề

Chương 90: Vô Đề

Kiều Tụng Chi vẻ mặt phức tạp, đôi môi run run, cuối cùng hai mắt đỏ hoe nói: “Thịnh An là một đứa trẻ ngoan.”

Đợi cảm xúc ổn định trở lại, bà ấy lại hỏi: “Con có định nói với ba mẹ chồng con không?”

“Con thì muốn nói, cứ nói là con không muốn sinh thôi, nhưng Thịnh An không đồng ý, anh ấy bảo không cần nói với ba mẹ chồng, chờ sau này thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sau này hoàn cảnh bất lợi, không có con cũng không làm sao, sẽ không ai nói gì cả.”

“Thịnh An đã lo liệu cho con chu toàn, nhưng chúng ta không thể qua loa được. Con gọi Thịnh An đến đây, mẹ bàn bạc với nó chuyện không gian.”

Thiệu Thịnh An rất bình tĩnh: “Mẹ, ba mẹ con chưa chắc đã có thể dễ dàng chấp nhận cái gọi là không gian này, chuyện này đối với họ mà nói thật sự quá hoang đường, là một sự tồn tại hoàn toàn không thể lý giải được. Con nghĩ để sau này từ từ tiết lộ, cứ bảo con có năng lực đặc biệt.”

Thấy Kiều Tụng Chi lộ vẻ kinh ngạc, anh liền giải thích: “Mẹ, đây là để bảo vệ Thanh Thanh.”

Anh không nói thẳng, nhưng cả Kiều Tụng Chi và Kiều Thanh Thanh đều hiểu ý anh là gì.

Cha mẹ sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ con cái của mình, nhưng Thiệu Thịnh An không thể đảm bảo ba mẹ mình sẽ có thể bảo vệ bí mật của con dâu. Cho dù chỉ là sơ suất một chút thôi cũng có thể để lộ ra chân tướng, mang đến nguy hiểm cho Kiều Thanh Thanh.

Mặt khác, anh cho rằng nên để mình gánh vác nguy hiểm thì hơn, anh không thể chấp nhận chuyện vợ mình rơi vào hiểm cảnh vì ba mẹ mình.

“Thịnh An! Ba mẹ con làm người thế nào mẹ đều đã thấy cả.” Kiều Tụng Chi nhẹ giọng nói.

Thiệu Thịnh An cười nói: “Con hiểu, nhưng con hổ cũng có lúc chợp mắt, con nghĩ để con gánh cái danh này có lẽ ba mẹ con sẽ càng cảnh giác hơn vài phần.”

Kiều Tụng Chi không còn gì để nói nữa.

Con rể suy nghĩ rất chu đáo, bà ấy còn có thể nói gì được nữa chứ.

Trên thực tế, là một người mẹ bà ấy còn cảm thấy đây là một ý hay. Lòng người vốn ích kỷ mà, nếu đổi lại là bà ấy, bà ấy có thể thề sẽ giữ bí mật cho con rể, nhưng nếu bí mật đó thuộc về con gái mình thì bà ấy nhất định sẽ càng để ý hơn, ai làm cha làm mẹ cũng đều có nỗi khổ tâm như nhau cả mà thôi.

“Sau này con sẽ nói với họ cái giá phải trả cho năng lực này là sinh sản, đứng trước sự sống còn, sinh con nối dõi cũng chẳng còn quan trọng nữa đâu.”

“Thịnh An, mẹ rất cảm động trước sự yêu thương mà con dành cho Thanh Thanh, nhưng mẹ vẫn phải nhắc nhở con một câu, điều này đối với cha mẹ con mà nói thật sự không công bằng.”

“Mẹ, con hiểu ý của mẹ, nhưng con cho rằng đây là biện pháp tốt nhất rồi. Theo con thấy, sống được mới là quan trọng nhất, những thứ khác đều là thứ yếu mà thôi.”

Kiều Thanh Thanh vẫn luôn im lặng nhìn Thiệu Thịnh An.

Đợi đến buổi đêm sau khi hai vợ chồng trở về phòng cô mới thì thầm: “Em cũng lờ mờ đoán được suy nghĩ của anh rồi, nhưng em không ngờ anh sẽ làm vậy thật.”

“Anh đã nói rồi mà, có anh ở đây, em không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì cả. Được rồi, nhắm mắt lại nào, hãy để cho đầu óc em ngừng suy nghĩ, nghỉ ngơi cho thật tốt, em cứ suy nghĩ nhiều quá đấy, có thấy mệt đầu không?” Anh xoa đầu Kiều Thanh Thanh như xoa đầu mấy con vật nhỏ. Rất thần kỳ, Kiều Thanh Thanh thật sự đã được thả lỏng, tất cả nỗi buồn đều bay xa. Cô tự do, buông thả để cho tâm trí của mình bay xa, cuối cùng chìm vào giấc mơ ấm áp.

Thiệu Thịnh An vẫn nhìn cô, mãi đến khi hô hấp của cô trở nên đều đặn mới ôm chặt cô từ từ nhắm mắt lại.

Sự xuất hiện của thuyền vật tư đã làm tâm trạng sốt ruột của mọi người giảm đi rất nhiều .
Bạn cần đăng nhập để bình luận