Thiên Tai Càn Quét

Chương 403: Vô Đề

Chương 403: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh nghe xong cũng chỉ cho rằng hắn hay nói đùa, không ngờ một tháng sau, cấp trên thật sự làm báo cáo tổng kết công việc diệt quạ hàng tháng, còn thưởng thêm cho cô một túi gạo vì thành tích người diệt quạ giỏi nhất xuất sắc này.

“Thì ra thật sự có thưởng này, cảm ơn anh.”

Người trao thưởng là Diệp Trường Thiên, anh ta còn chuyển lời khích lệ của thị trưởng La.

“Sau này hai người tiếp tục cố gắng, các nhà máy xử lí thức ăn cho gia súc đều đang có nhu cầu quạ lớn, hiện tại cung vẫn không đủ cầu.” Sau một hồi nghĩ ngợi, cuối cùng Diệp Trường Thiên quyết định nói chuyện danh sách kia với Kiều Thanh Thanh.

“Có phải cô đã trót đắc tội với ai rồi không?”

Kiều Thanh Thanh vừa nghe thấy liền sửng sốt, có điều trong lòng cô đã sớm biết. Người sống trên đời đương nhiên đều phải làm vài chuyện không hợp ý của người khác, đắc tội với người ta cũng là chuyện hết sức bình thường. Tuy nhiên, người có khả năng gây ra chuyện này trong đội cung nỏ không nhiều, ngoại trừ người một nhà Lâm Minh Dũng kia, có lẽ ông ta muốn trả thù chỉ vì cô không làm những gì ông ta mong muốn.

Nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Thanh Thanh, Diệp Trường Thiên chỉ biết thở dài, cô quả thực từng gây thù chuốc oán với người khác.

“Cô yên tâm, chỉ cần tôi còn quản lí đội cung nỏ ngày nào, tên của cô và Thịnh An trong danh sách chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì.”

Thiệu Thịnh An lập tức nói cảm ơn.

“Không cần cảm ơn tôi, tôi ghét nhất là loại thủ đoạn bất chính này, nếu bản thân tôi bị người khác bày mưu hãm hại như vậy, chắc chắn tôi cũng sẽ không bỏ qua.”

Một lúc sau, Thiệu Thịnh An nói với Kiều Thanh Thanh: “Anh nghĩ đời trước em không trúng tuyển vào đội cung nỏ là do Lâm Đức Tuấn hoặc Lâm Vy Ni giở trò, bọn họ đều không phải người tốt.”

Trong lòng Kiều Thanh Thanh cũng có chút tức giận, cô cố gắng kiềm chế sát ý, đáp: “Nếu còn có lần sau, em nhất định sẽ không chừa cho bọn họ con đường sống.”

Mặt trời dần mọc lên, ở một nơi nào đó bên ngoài căn cứ, Vương Gia Hân cũng đã sớm thức giấc để kiểm tra cung tên, sau đó cô ấy ăn tạm chút gì đó rồi dựa sát vào cửa, quan sát đám quạ đen bên ngoài. Cô ấy không sợ mấy thứ này, trong đầu cô ấy đều là điểm tích được, đều là đồ thiết yếu, mưa axít đã phá hủy nhà ở của bọn họ, cũng may sau đó đội cung nỏ được thành lập, đây chính là cơ hội của cô ấy, cô ấy nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội này, tích cực làm việc để tiết kiệm tiền mua nhà.

Cách đó ba cây số, trên đường phố vắng vẻ, Trịnh Lương Dĩnh đang chạy đến chỗ xác chết một con quạ đen, sau khi rút mũi tên ra khỏi xác chết, cô ta nhanh chóng cho xác quạ vào túi nhựa đeo trên lưng. Cô ta thở phì phò ngẩng đầu, ánh nắng chói chang khiến người ta chói mắt, mồ hôi chảy dọc xuống theo thái dương, nhưng hiện tại người cô ta bẩn như vậy, cô ta cũng không dám đưa tay lên lau mồ hôi. Chớp mắt mấy cái, cô ta cúi đầu, ngồi xổm trên mặt đất một lúc rồi đứng lên, ngay sau đó không nhịn được liền cất tiếng húng hắng ho mấy cái. Cô ta ho hơn mười cái mới ngừng lại, Trịnh Lương Dĩnh chỉ cảm thấy lồng ngực nhói đau, trong cổ họng như nghẹn một búng máu, cả người vô cùng khó chịu. Cô ta chậm rãi hít thở, phổi như bị kim đâm càng khiến cô ta đau đớn hơn. Với tình trạng này, đương nhiên cô ta không thể tiếp tục công việc. Trận hỏa hoạn đó đã để lại di chứng lên cơ thể cô ta, tra tấn cô ta suốt nhiều năm qua. Trịnh Lương Dĩnh không chỉ đánh mất em trai trong trận hỏa hoạn, cô ta còn đánh mất cả cơ thể khỏe mạnh của chính mình, thời kì sương mù dày đặc càng khiến sức khỏe của cô ta sa sút hơn.

Sau khi về đến nhà, Trịnh Lương Dĩnh đi lấy nước uống, vô tình nghe thấy tiếng mẹ sụt sịt trong phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận