Thiên Tai Càn Quét

Chương 559: Vô Đề

Chương 559: Vô Đề

Lưu Chấn và Tống Hà rất tốt, nếu có thể làm hàng xóm thì càng tốt, gia đình chúng ta có thể có thêm một người bạn.”

Người nhà bọn họ ít, đám người Lưu Chấn bọn họ cũng không nhiều, cuối cùng ít nhất cũng có một phần tình nghĩa giúp đỡ nhất, so với người xa lạ thì thân hơn một chút, gặp lúc khó còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Anh thở ra một hơi: "Đi một bước tính một bước thôi, chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt.”

"Ừm."

Người một nhà đi từ từ, vừa đi vừa nghỉ ngơi, sau đó đám người Lưu Chấn cũng đi tới, chào hỏi lẫn nhau.

"Các anh, thế này cũng quá khoa trương rồi." Lưu Chấn nhìn trang bị của bọn họ, trợn mắt há hốc mồm.

Nguyên nhân cũng không có gì, chỉ là nửa ngày không gặp, một nhà Kiều Thanh Thanh đã thay súng ngắn bằng đại bác, trên xe còn chất đầy hành lý, nồi niêu xoong chảo đều treo ở bên ngoài, Lưu Chấn còn nhìn thấy một cái đồ giống như máy phát điện, tất cả đồ đạc đều dính một lớp bùn thật dày.

Thiệu Thịnh An cười ha ha: "Trước kia có người trong nhà giấu đi, sau khi đoàn tụ với nhau thì đào ra, chỉ là đáng tiếc đồ đạc đều đã vào nước, sau này lại phải rửa sạch bùn đất thật tốt rồi phơi nắng một chút, cũng hơi nhọc.”

Lưu Chấn lắp bắp: “Là phải phơi nắng, phơi nắng thật tốt." Quay đầu cậu ấy nói với anh Tam rằng Thiệu Thịnh An bọn họ thật may mắn, đồ đạc chôn lên còn có thể tìm được một lần nữa rồi đào ra.

Cậu ấy như có điều suy nghĩ, cậu ấy cũng không hoàn toàn tin tưởng lời Thiệu Thịnh An, đồ vật đào ra thì không sai, nhưng thứ này không nhất định là của bọn họ.

"Thật may mắn."

Kiều Thanh Thanh mặc kệ cậu ấy nghĩ như thế nào, dù sao cũng là một cách nói, người một nhà đến lúc đó định cư, đồ dùng sinh hoạt không thể thiếu, chắc chắn phải tìm một cái cớ lấy đồ ra dùng.

Hai ngày sau, mọi người đến xã khu Bình Sam, ngay sau khi gần bờ biển, họ đã gặp một đoàn xe.

Sau trận động đất lớn, có thể nhìn thấy một chiếc xe hoàn chỉnh cũng coi như kỳ lạ, huống chi là đoàn xe hơn hai mươi chiếc xe tạo thành khí thế tương đối kinh người.

Đoàn xe tiếp tục đi vòng quanh biển, sau đó dường như dừng lại ở phía xa để cắm trại.

"Cũng không biết bọn họ bảo quản nhiều xe như vậy như thế nào." Kiều Tụng Chi cảm khái.

Kiều Thanh Thanh nói: "Cũng có thể đoàn xe không thuộc về một thế lực, mà là nhiều thế lực hợp lại.”

“Người còn rất nhiều, trên nóc xe đều là người.”

Một nhà Kiều Thanh Thanh tìm một chỗ dốc thế cao hơn một chút dựng trại, bọn Lưu Chấn ở cách đó không xa.

"Bọn họ không đông lắm, mới chỉ có mười người và dì Vương không có ở đây." Lúc Thiệu Thịnh Phi tìm đá gỗ thuận đường đi dạo một vòng, trở về nói. Hắn nói dì Vương muốn ở đó chờ con gái, tuy rằng hắn không nỡ để dì Vương lại, nhưng nếu dì Vương có thể đợi được con gái, giống như hắn có thể đợi đến khi ba mẹ và em trai tới vậy, vậy hắn cũng thấy vui.

"Hẳn là có người lựa chọn không được, dù sao nói nơi này có một vùng biển nghe giống như nằm mơ." Thiệu Thịnh An gọi Thiệu Thịnh Phi: "Anh trai! Anh tới giúp em đè cái này lại.”

"Anh đến đây."

Gia đình Kiều Thanh Thanh quyết định làm cho trong doanh trại này thoải mái một chút, cho nên tương đối tốn thời gian, không chỉ phải dựng hai cái lều trại ngủ, còn phải dựng một cái lều che nắng, một cái lều vịt, lều che nắng là dùng cho bọn họ sinh hoạt, mặt dùng vải che nắng vây quanh, như vậy lại có thể đón gió, không đến mức cả ngày đều nằm trong lều trại.

Chuồng vịt đến lúc đó lấy ra nuôi vịt, bên cạnh còn có một mảnh đất ông Thiệu đã sớm nhắm trúng, xoa tay chờ doanh trại dựng xong, ông đã muốn đi đào đất.

Thật ra trong lòng Kiều Thanh Thanh hiểu được, thiên tai có lẽ còn chưa chấm dứt, hiện tại kinh doanh có thể sẽ lỗ, nhưng không thể sống cuộc sống như vậy, sợ cái này cái kia nên cái gì cũng không làm, người sẽ hỏng mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận