Thiên Tai Càn Quét

Chương 489: Vô Đề

Chương 489: Vô Đề

Nhai nhai nhai, sức lực tứ chi trở lại, cô ấy mới mơ hồ nhớ tới vừa rồi có người nói chuyện, nhưng lại không có ấn tượng gì cả.

"Mình, còn sống." Người phụ nữ nhìn đầu xe, nhận ra có lẽ là một người tốt bụng nào đó đi ngang qua cứu cô ấy, cô ấy nhớ mình vừa đi vừa đi, gió to đến nỗi cô ấy không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, cuối cùng cô ấy thật sự không còn sức, cũng không biết mình ngất đi từ lúc nào, lúc mất đi ý thức cô ấy còn tưởng rằng mình nhất định sẽ chết.

Trong khoang miệng dường như vẫn còn hương vị của vụn bánh quy, cô ấy liếm đôi môi khô khốc, nước mắt từ khóe mắt khô khốc trượt xuống. Người phụ nữ leo xuống từ đầu xe rồi bắt đầu tìm kiếm vật tư. Cô ấy tìm thấy một cây cỏ dại héo úa dưới đầu xe, cầm nhành cỏ dại trên tay, không khỏi lộ ra một nụ cười. Mặc dù có đầu xe và chăn cấp cứu che chắn, nhưng ba người Thiệu Thịnh An vẫn bị dính một lớp cát, mỗi khi bước đi cát xào xạc rơi xuống.

Mẹ Thiệu cảm thấy cả người rất không thoải mái, cát bụi đóng thành vảy trên mặt và tóc, bà cảm thấy tóc trên đầu như bị hàng trăm cân xi măng quấn quanh, mặt thì bị phủ một lớp xi măng, lúc hít thở đều là mùi đất.

Bây giờ nước rất quý giá, uống cũng không đủ, bà làm sao nỡ lấy ra để tắm rửa. Bà vừa đi vừa không nhịn được gãi cổ, Thiệu Thịnh An nhìn cũng cảm thấy ngứa: “Mong có thể sớm gặp được dòng suối để đun nước nóng lau mặt với cổ một chút.”

Ba Thiệu vươn cổ nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy dòng sông nào, ngược lại nhìn thấy một vết nứt.

"Con nói bên trong có thể có nước không? Mặt đất bị nứt, vậy có nước ngầm trong đó không?" Ba Thiệu chờ mong hỏi.

"Đi qua xem một chút đi."

Đến gần vết nứt, mùi hôi thối của thi thể càng lúc càng nồng nặc, ba Thiệu vội nhìn thoáng qua, dường như đã nhìn thấy mấy thi thể.

"Vòng qua đi, đi nơi khác tìm nước." Thiệu Thịnh An nói.

Mãi đến khi họ đi xa, mẹ Thiệu mới hỏi con trai rằng bọn họ phải đi đâu tiếp. "Vật tư của chúng ta không nhiều, nhưng cũng không ít, ít nhất lúc này chúng ta không cần lo lắng về vấn đề lương thực." Thiệu Thịnh An nói, mỗi người bọn họ đều mang theo túi sinh tồn dã ngoại, bên trong chỉ riêng bánh quy thôi cũng đã có ba mươi cái, đủ để bọn họ ăn trong một tháng. Nhưng nước thì không đủ, uống tiết kiệm lắm thì cũng chỉ có thể uống được thêm ba ngày, bọn họ cần phải chuẩn bị chu đáo, vừa đi vừa tranh thủ tìm nước, trong túi còn có viên lọc nước. "Chúng ta không thể trở lại căn cứ, người trong căn cứ rất đông, mặc dù hiện giờ thời tiết còn chưa tính là nóng, nhưng nếu thi thể quá nhiều mà chưa kịp xử lý có khả năng sẽ gây ra ôn dịch. Mà mấy người Thanh Thanh chắc chắn cũng đang đi tìm chúng ta, con cảm thấy chúng ta trước tiên cần tìm được vị trí của Diệp Sơn, sau đó đi vòng quanh Diệp Sơn, có thể sẽ gặp được ba người bên Thanh Thanh.”

Nghe Thiệu Thịnh An cẩn thận phân tích xong, ba Thiệu mẹ Thiệu không có ý kiến: "Vậy làm theo lời con nói đi, ba mẹ đều nghe theo ý con.” Thiệu Thịnh An ngẩng đầu lên, hôm nay có mặt trời, nhưng mặt trời quá yếu ớt, xuyên thấu qua không khí còn chưa tản đi bụi bặm, anh có thể nhìn thấy bầu trời phía Đông, Đông Nam và phía Nam cực kỳ ảm đạm, như thể có những đám mây đen đang tụ lại ở đó. Anh mím môi thu hồi tầm mắt, tiếp tục kiên định đi về phía trước.

Lúc này, một bức tường nước quái dị cao mấy trăm thước đang dâng lên hơn ngàn km ở khu vực ven biển, nếu có người ở gần gặp phải cảnh tượng này, nhất định sẽ bị dọa chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận