Thiên Tai Càn Quét

Chương 511: Vô Đề

Chương 511: Vô Đề

Sau khi uống rượu thuốc, hơi ấm tan vào tứ chi, xua tan gần hết cái lạnh.

"Đây là quần áo của tôi, cậu có thể thay."

"Cám ơn Thanh Thanh, cậu đã cứu tôi."

Kiều Thanh Thanh cúi đầu thu dọn đồ đạc: "Các cậu được sắp xếp như thế nào?"

"Này, không có chỗ ở đâu. Họ bảo chúng tôi đợi, họ sẽ dựng một cái lều khác cho chúng tôi. Họ nói rằng không còn lều vì vậy chúng tôi chỉ có thể dựng một cái lều tạm thời để tránh mưa." Liễu Chiêu Vân vừa nói vừa chậm chạp mặc quần áo: “Tôi hiểu rồi, thời tiết này mọi người đều có thể bị gió thổi bay, lại mưa lớn như vậy, khó mà dựng lều mới. Tôi muốn nói chuyện với họ xem nếu được thì tách nhau ra chia vào từng lều có sẵn kia.”

Kiều Thanh Thanh cho rác thải y tế vào một cái túi rồi buộc lại, tạm gác nó sang một bên để tìm cơ hội vứt nó đi, nghe vậy, cô nói: "Khó đấy, khi chúng tôi đến, ngày hôm đó chỉ có ba người chúng tôi đã không còn chỗ, lều đã quá tải. Trước khi cậu tới cũng đã có khoảng hơn chục người sống sót đến, mọi người có thể dựng một cái lều cùng nhau."

"Không phải chứ." Liễu Chiêu Vân rên rỉ.

“Hai ngày trước, một tia sét đã thổi bay một cái lều, nhưng trong trại không có đủ lều để dựng mới.” Kiều Tụng Chi nói thêm.

"Sét phá hỏng lều?" Liễu Chiêu Vân sửng sốt: "Tôi đã thấy sét đánh, chúng tôi sợ hãi tới mức phải di dời tránh nó, doanh trại kiên cố như vậy mà cũng bị tấn công sao?"

Nhìn thấy Kiều Thanh Thanh gật đầu, trong lòng Liễu Chiêu Vân vô cùng kinh ngạc, trong trại cũng không có cảm giác an toàn cho lắm. Nhưng nghĩ lại, nếu không an toàn thì sao chứ, cô ấy cũng không còn nơi nào khác để đi, lúc cô ấy và đồng đội động viên nhau trên đường đi ai nấy đều mong tìm được đội cứu hộ, đây chính là sự lựa chọn duy nhất của cô ấy.

Cửa lều mở ra, một cơn gió mạnh ập vào, Liễu Chiêu Vân ngả người ra sau, đưa tay lên che mắt: “Gió to quá.” Cô ấy đi ra ngoài một cách khó khăn, gió và mưa ập vào người, Liễu Chiêu Vân quay đầu lại cười với Kiều Thanh Thanh: "Tạm biệt."

"Tạm biệt, giữ gìn sức khỏe."

Nhìn bóng lưng Liễu Chiêu Vân lội trong nước, Kiều Thanh Thanh cúi đầu nhìn vũng nước đọng trên mặt đất, trong lòng càng thêm bất an.

Loại dự cảm bất an này luôn chính xác trong suốt những năm qua.

Cô nói với Kiều Tụng Chi: "Loại thời tiết này về cơ bản là một cơn bão. Mẹ cũng biết một cơn bão rắc rối như thế nào. Nếu may mắn, nó sẽ chỉ là một thảm họa ngắn hạn giống như thiên tai trước khi tận thế. Nhưng nếu xui xẻo, con không thể tưởng tượng được rằng không có nhà cửa và tòa nhà nào làm nơi trú ẩn sẽ ra sao. Trong hoàn cảnh như vậy, làm sao chúng ta có thể dựa vào lều để sống sót qua thời tiết bão tố kéo dài."

"Mẹ cũng nghĩ như vậy. Đây đơn giản là một trận cuồng phong mà thôi. Lần trước con đã đúng. Trong trường hợp này, xã khu mới là an toàn nhất. Nơi đó đều là nhà mới, nhất định có nhà không bị sập. Chính là nơi thích hợp nhất để trú mưa.” Thấy con gái không phản đối, Kiều Tụng Chi hiểu ra: "Con cũng đã nghĩ đến việc đến nơi mới sao?"

“Mẹ ơi, nếu bão kéo dài thì dù có khó khăn đến đâu chúng ta cũng phải đến khu tập thể mới, nhưng đường chắc chắn không dễ đi, phải coi chừng sét đánh, còn có nước tù đọng nhiều vi trùng, dịch bệnh quanh gốc cũng rắc rối lắm.”

"Có rất nhiều người chết trong trận động đất, rất nhiều người ở đây dường như đã bị bệnh. Tối qua mẹ đã nghe thấy tiếng người ho, còn có tiếng khóc. Có một người đàn ông đã khóc suốt đêm. Thanh Thanh đừng lo lắng, thể lực của nhà chúng ta tương đối tốt. Hơn nữa chúng ta còn có giày chống nước cùng khẩu trang, cẩn thận một chút sẽ không có vấn đề gì."

Thiệu Thịnh Phi cẩn thận lắng nghe cuộc thảo luận của họ, đề nghị: "Em đừng sợ, anh có thể cõng em trên lưng, cõng mẹ Kiều cũng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận