Thiên Tai Càn Quét

Chương 462: Vô Đề

Chương 462: Vô Đề

Cô gặp không ít cậu ấm nhà giàu hoặc nhà quan chức theo đuổi thú vui này lúc tới vùng dã ngoại tuần tra, thỉnh thoảng còn phải hộ tống bọn họ, vậy mà bọn họ chẳng tỏ ra vui vẻ gì khi được hộ tống, cực kỳ mệt lòng, vô cùng phiền phức.

Ba Thiệu ngạc nhiên: “Không phải thường xuyên có tin tức tuyên truyền rằng vùng dã ngoại rất nguy hiểm sao? Sao bọn họ vẫn còn ra ngoài chơi?”

“Con cũng không biết.” Có người dốc hết sức lực để sinh hoạt, có người không phải lo ăn lo mặc, ghét cuộc sống đơn điệu nên muốn tìm kiếm sự kích thích, cuộc đời của mỗi người đều khác nhau. Kiều Thanh Thanh lắc đầu: “Ba, ba đi theo con, chúng ta đổi lối khác.”

“Vì sao thế con?” Ba Thiệu nhìn về phía trước đầy kỳ lạ, không tắc đường mà.

“Lúc nãy trên đường về con thấy phía trước có tai nạn xe cộ, một đoàn diễu hành chặn đường xe vận chuyển hàng của nông trường.”

Ba Thiệu sực tỉnh, vội nói: “Vậy hay cứ đổi lối khác đi, đừng để bị dây vào.”

Chuyển nhà tốn một ngày, chờ sắp xếp xong xuôi đã là tám giờ tối.

Nhà mới có điều kiện hoàn cảnh kém hơn hẳn ở xã khu mới, điều này khiến Kiều Tụng Chi nhớ lại cảnh tượng tìm đại nhà trống ven đường đặt chân hồi trước.

Bà ấy đứng ở cửa, phóng tầm mắt nhìn ra một vùng đen kịt bên ngoài, chỉ có ngọn nến trên chiếc bàn đằng sau mang ánh sáng đến.

Lúc tới đây, đèn chiếu rọi một số phòng ốc, quả thực vô cùng thấp bé, cao lắm cũng chỉ hai tầng, kiểu dáng nhà cực kỳ cũ nát. Xem ra trước tận thế cái thôn này khá nghèo nàn lạc hậu.

“Chỗ này tối thật đấy, ban đêm cũng chẳng có đèn đường.” Mẹ Thiệu đấm đấm eo đi tới đứng cạnh bà ấy, quan sát thăm dò bên ngoài: “Cũng yên tĩnh nữa, trước ở khu nhỏ kia mặc dù cũng tối nhưng ít ra còn nghe thấy tiếng của rất nhiều người. Buổi tối đèn đường sáng lên sẽ có vô số người ra ngoài đi lại.”

“Vắng người có cái tốt của vắng người.” Lúc động đất xảy ra chạy trốn chẳng lo chen chúc. Kiều Tụng Chi hít sâu một hơi: “Đi thôi, tôi ngửi thấy mùi thơm, chắc Thanh Thanh lấy cơm tối ra rồi.”

Thu dọn sơ qua căn nhà rồi cả nhà ngồi vây quanh bàn ăn ăn tối. Bữa tối hôm nay tuy đơn giản nhưng thịnh soạn, cá kho cà tím ăn với cơm và một chậu tôm hấp dầu lớn, đủ cả.

Chuyển nhà mà, Kiều Thanh Thanh còn cầm rượu vang đỏ ra, hình thức nghi lễ rất rõ rệt.

“Ngon nha.” Ba Thiệu cảm thán: “Đúng là chỉ đồ ăn nhà làm mới ngon. Thanh Thanh nấu cà tím này càng ngày càng lên tay.”

Kiều Thanh Thanh cười nói: “Đây là mấy món con làm lúc trước để tích trữ. Bữa sáng ngày mai mọi người muốn ăn gì?”

Thiệu Thịnh An nói: “Ăn bánh bao đi.”

“Vậy anh ăn sủi cảo.” Thiệu Thịnh Phi nói.

Kiều Tụng Chi cười ha ha: “Mẹ cũng ăn sủi cảo, sủi cảo chiên.”

“Mẹ như bà thông gia.”

Ba Thiệu sờ cái đầu trọc: “Thế ba cũng ăn bánh bao vậy.”

Kiều Thanh Thanh gật đầu: “Con nhớ rồi ạ. Sáng mai sẽ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn ổn thỏa.” Bánh bao và sủi cảo chiên đều có sẵn trong không gian.

Mẹ Thiệu thêm Sprite vào rượu vang đỏ, hỏi Kiều Tụng Chi “Rót cho tôi chút Sprite nhé, thêm ít Sprite vào uống sẽ ngon hơn.”

Kiều Tụng Chi cười gật đầu.

“Nào, cạn chén một ly nào, chúc mừng chúng ta dọn đến nhà mới.” Thiệu Thịnh An giơ chén rượu lên. Anh nhìn mọi người trong nhà, ánh mắt dịu dàng chứa đựng thêm sự kiên quyết.

Kiều Thanh Thanh nói: “Tương lai ngày nào chúng ta cũng sẽ được ở bên nhau.”

Kiều Tụng Chi nâng chén: “Mong rằng cả nhà mình đoàn viên, bình an mạnh khỏe.”

Mẹ Thiệu không nói gì nhưng trong mắt cũng có sự chờ đợi với tương lai. Thiệu Thịnh Phi thận trọng chạm ly lần lượt theo họ, hào hứng đến đỏ bừng mặt. Hắn thích khoảnh khắc này nhất, hắn cũng là một người lớn rồi.

Hắn lớn tiếng nói: “Bình an mạnh khỏe, luôn ở bên nhau.”

“Được được, uống nào!” Ba Thiệu vui mừng cạn ly.

Sau cuộc trò chuyện, tâm trạng mọi người nhẹ nhõm hơn hẳn, đều chờ mong vào ngày mai, khả năng chấp nhận ngôi nhà mới này cũng tăng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận