Thiên Tai Càn Quét

Chương 438: Vô Đề

Chương 438: Vô Đề

Tiểu Bằng cảm ơn rối rít rồi đưa Trịnh Manh rời đi.

Kiều Thanh Thanh ngáp một cái, dọn dẹp giường bệnh, làm sạch đôi găng tay cô vừa cởi ra, khăn cầm máu,.... rồi treo khô. Kết quả vừa nằm xuống chưa được bao lâu lại có người gõ cửa, thì ra là một người đồng nghiệp trực ca ngày trong quá trình làm việc đã bị thương.

“Mẹ kiếp cái tên đó đã ăn trộm đồ rồi còn giết người, em không dễ dàng gì để đuổi kịp hắn ta cuối cùng lại bị hắn đâm cho một phát.”

Kiều Thanh Thanh giúp anh ta băng bó lại: “Thôi được rồi, đừng để nước vào vết thương, không được ăn đồ cay, bảy ngày sau quay lại tìm chị cắt bỏ vết khâu.”

“Cảm ơn chị Thanh, ayyo đau quá, phí chữa trị hết bao nhiêu vậy chị.” “2,5 kg đồ ăn.”

“Để bây giờ em về lấy.”

Sau khi chữa trị xong cho hai người, cơn buồn ngủ của Kiều Thanh Thanh đã hoàn toàn biến mất, cô trải một chiếc chiếu tre lên mặt đất, ngồi lên trên đó rồi nghiền những con gián đã được nướng thành bột, sau đó cho vào một chiếc lọ để bảo quản, lại điều chế ra một loại thuốc mới dành cho vết thương bị bầm tím.

Bận cả buổi sáng rất nhanh đã đến buổi trưa, Kiều Thanh Thanh đi đến nhà ăn ăn cơm. Thức ăn ở đây chất lượng kém hơn nhiều so với xã khu Bình Sam nhưng được cái đồ ăn rất nhiều. Hôm nay thức ăn buổi trưa là cơm khoai tây hầm và nồi canh rong biển rất nhiều, có một chậu tương ớt là thứ cố định, tất cả không giới hạn, muốn ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, Kiều Thanh Thanh lấy một bát cơm đầy và bát canh, múc một thìa tương ớt rưới lên bát cơm rồi tìm chỗ chậm rãi ăn.

Đồng nghiệp ngồi ăn cơm ở xung quanh cũng rất đông, mọi người vừa ăn vừa nói, Kiều Thanh Thanh thường nghe ngóng được ở đây rất nhiều tin tức. “Tôi từng nói với mọi người là người chị họ tôi làm ở trong tổ thu gom mà, chị ấy nói với tôi mấy hôm trước đi ra đồng cỏ nhặt có người kêu cứu, người kêu cứu rất là thảm, ở trên người dường như không có quần áo, chị tôi kể rằng chị ấy đang cắt cỏ, gạt đống cỏ đó sang một bên thì phát hiện một người, lúc đầu còn tưởng đó là người chết nhưng mọi người đoán xem kết quả như thế nào?” Kiều Thanh Thanh cũng vểnh tai lên nghe như những đồng nghiệp khác. Thấy đồng nghiệp đều chăm chú lắng nghe, cô ấy càng thích thú để kể chuyện: “Không ngờ người đó vẫn còn sống, chị họ của tôi gấp gáp gọi người đến giúp đỡ, lại không ngờ người phụ nữ đó khắp nơi đều là máu, vừa chạm vào đôi tay đã mềm nhũn, mọi người biết vì sao không là bởi vì thịt trên người cô đã bị cắt ra rất nhiều.”

Đồng nghiệp đều sợ hãi hét lên.

“Cái người được cứu đã đưa về khu tị nạn rồi, bây giờ đang ở trong bệnh viện, nhưng mà tôi nghe nói có khả năng sống không được bao lâu nữa, làm sao một người mất nhiều thịt như thế có thể sống cơ chứ.”

“Tiểu Mỹ, tại sao người đó lại thảm như vậy, là bị chuột gặm hay sao?” “Dĩ nhiên là không phải rồi, ông không nghe là thịt bị cắt ra hả con chuột làm sao có thể gặm vậy chứ.”

Tiểu Mỹ gật đầu: “Không phải do con chuột, chị họ của tôi nói rằng vết thương đó là do dao, chị ấy nói với tôi có khả năng có người ở bên ngoài ăn thịt người còn dặn tôi là phải cẩn thận, dù gì chúng ta đang ở bên ngoài khu tị nạn, tình hình trật tự rất hỗn loạn, nếu như bị kẻ xấu bắt giữ ở bên ngoài khu tị nạn thì coi như xong đời rồi.”

“Trời, nghe có vẻ đáng sợ thật.”

“Cái trí tưởng tượng của tôi quá phong phú rồi, thôi đừng nói chủ đề này nữa tôi đang muốn nôn đây.”

“Chuyện này thì có là gì, thế giới đã thay đổi rồi, bất kì chuyện gì cũng có thể xảy ra, hồi trước nhà tôi ở chỗ chỗ tránh nạn, hứng chịu một mùa đông khắc nghiệt lạnh lẽo, có một ngày tôi ngửi thấy nhà hàng xóm bên cạnh có mùi hương rất thơm, liên tiếp mấy ngày đều rất thơm, thơm đến mức tôi rất là thèm .
Bạn cần đăng nhập để bình luận