Thiên Tai Càn Quét

Chương 111: Vô Đề

Chương 111: Vô Đề

Nhà Kiều Thanh Thanh tặng cho nhà họ Vương một ít đồ an ủi, thời kỳ đặc biệt tặng đồ cũng đặc biệt, là hai cái áo bông lớn dành cho người già và cái một bếp than.

Vương Gia Nhạc tiến lên nói cảm ơn, hai mắt đỏ hồng: "Tôi biết nhà các cô vẫn luôn giúp đỡ nhà tôi, những thứ kia hiện giờ đều có thể cứu mạng, tôi sẽ không giả bộ từ chối, tôi nhận, phần ân tình này Vương Gia Nhạc tôi sẽ khắc ghi trong lòng."

Kiều Thanh Thanh nhiều lần dặn dò anh ấy nhớ thông gió mỗi khi đốt lửa. Sau khi nhìn Vương Gia Nhạc xuống lầu, Kiều Thanh Thanh khóa cửa sắt lại, quay đầu lại nhìn thấy con trai Trịnh Thiết Huy đứng ở cửa âm trầm nhìn cô. Thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi này, lần trước sau khi xuất viện thì vẫn luôn u ám.

Kiều Thanh Thanh không thèm để ý tới anh ta, tiếp tục vào nhà, đóng kín cửa nhà mình lại.

“Đóng cửa nhanh lên, lạnh muốn chết.” Bà Trịnh hét lên.

Trịnh Lương Đống mới rũ mắt đóng cửa lại, đang lững thững bước đi, bỗng nhiên Trịnh Thiết Huy từ ban công đi xuống, nhìn thấy anh ta lập tức tức giận: "Thật là không nên nết, trong nhà đang gặp khó khăn mà cũng không trông cậy vào mày được, chị mày đi nhặt củi nhặt đến bị cảm lạnh cũng không thấy mày tới giúp đỡ."

Trịnh Lương Đống liếc ông một cái, hai mắt vô hồn đi vào phòng, đóng sầm cửa lại. Trịnh Thiết Huy mơ hồ nghe tiếng anh ta nói: "Giãy dụa thế nào thì cũng chết thôi, làm vậy chi?"

"Bà nhìn nó kìa, nhìn nó kìa." Trịnh Thiết Huy nổi giận với bà Trịnh. Bà Trịnh nhíu mày: "Từ lần trước bị bệnh là nó đã như vậy, ông biết rõ nó khó chịu, so đo với nó làm gì? Đi nhặt củi đi, mai tôi cũng đi nhặt.”

"Bà cứ chiều nó đi, đêm nay cả nhà chúng ta cũng không biết có chịu được không?" Trịnh Thiết Huy rùng mình một cái, quay đầu lại: "Sao lại có gió thổi vào?"

Bà Trịnh vội nói: “Tiểu Dĩnh nói trong phòng ngột ngạt, nên mở một khe hở.” Trịnh Thiết Huy tức giận không có chỗ trút: “Cũng không phải không để lại khe hở, nhà vệ sinh để lại lỗ thông gió đó, đợi chút bị cảm lạnh tôi xem nó làm sao?" Trịnh Thiết Huy tức giận nói.

Trong phòng, Trịnh Lương Đống yếu ớt nằm trên giường, cuộn chặt người. Lạnh, anh ta cảm thấy cực kỳ lạnh, loại rét lạnh này còn phải trải qua lần thứ hai, quá tuyệt vọng.

Trịnh Lương Đống nhắm mắt lại, nhưng vẫn cảm nhận được tảng đá lớn rơi xuống đầu mình như trong trận động đất năm đó, tảng đá vừa nặng vừa bén cứ như vậy đập trúng thân thể anh ta, đồng thời đập nát linh hồn anh ta. Không giống như động đất, mà giống như toàn bộ bầu trời sụp đổ, anh ta chạy trốn khắp nơi nhưng trốn không thoát, hoàn toàn không có chỗ nào để trốn. Khó thở quá, khó sống quá.

Cố gắng giãy dụa rồi cuối cùng cũng sẽ chết, sao còn phải lãng phí sức lực, sống ngày này qua ngày khác?

Nhớ tới 801 bên cạnh hoàn toàn khác với kiếp trước, Trịnh Lương Đống nghĩ, nhất định Thiệu Thịnh An cũng đã sống lại mới thay đổi được tất cả. Cậu ta cũng hăng hái thật, kiếp trước Thiệu Thịnh An chết trong trận lũ lụt, nhất định là vì chưa nhìn ra sự tàn khốc sau này, chờ sau này Thiệu Thịnh An cũng sẽ biết, làm gì cũng đều vô ích.

801, Kiều Thanh Thanh vào bếp giúp Thiệu Thịnh An nấu buổi tối. “Tối nay ăn gì?” Cô hỏi.

"Anh định xào thịt bò, nấu thêm chút canh gà." Thiệu Thịnh An vừa xắt thịt bò vừa trả lời.

“Được, canh gà anh nấu là ngon nhất.”

Kiều Thanh Thanh lấy một con gà ra, chặt thành từng khúc, thêm một lượng nước vừa phải rồi bỏ lát gừng vào, sau đó thêm táo đỏ, đậy nắp nồi áp suất. Nếu đổi lại bình thường, cô sẽ nấu trong nồi sành, nhưng nồi sành trong nhà đều bị cô lấy ra nấu canh và đựng các món ăn khác lưu trữ trong không gian, nên đành phải dùng nồi áp suất.

"Nồi áp suất cũng tốt, thịt mềm, anh thích ăn thịt gà mềm." Thiệu Thịnh An phụ họa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận