Thiên Tai Càn Quét

Chương 471: Vô Đề

Chương 471: Vô Đề

Cũng vào lúc này Lưu Mẫn mới biết được thì ra Kiều Thanh Thanh chính là bác sĩ Kiều trong tiểu khu nhà mẹ đẻ, nhưng bác sĩ Kiều đã dọn nhà, không ai biết đã dọn đi đâu.

Bên ngoài căn cứ lớn như thế sao có thể tìm được, Lâm Minh Dũng chưa từng nghĩ đến việc tìm một người sẽ phiền phức như thế.

Ông ta đành phải dặn cháu dâu tiếp tục liên lạc với đồng nghiệp cũ, chú ý danh sách cứu tế vật tư. Nửa tháng trôi qua mới có danh sách cứu tế mới, trong đó vẫn không có tên của Kiều Thanh Thanh, thậm chí ngay cả tên của Kiều Tụng Chi cũng không có.

Thế lực của Lâm Minh Dũng có hạn, vốn không có đủ người đi bên ngoài căn cứ tìm người như mò kim đáy biển cho ông ta.

Kế hoạch thất bại, lại còn góp nhiều sức lực như thế, kéo theo mạng giao thiệp khiến Lâm Minh Dũng tức hộc máu.

Bên này ông ta tức giận suýt chút nữa ói máu, bên kia Lâm Thành ói máu thật.

Trong đêm đó, anh ta ho khan kịch liệt, sau đó phun ra một ngụm máu. Lưu Mẫn thắp nến lên xem thì bị dọa nghẹn ngào gào lên.

Lưu Mẫn khóc lóc đưa anh ta đến bệnh viện, sau khi có kết quả kiểm tra cô ta sửng sốt: "Cái gì?"

Bác sĩ nói lại lần nữa: "Ung thư dạ dày thời kỳ cuối, dạ dày anh ta đã thối rữa, chắc là bị loét dạ dày lâu ngày không được điều trị, có thể sống đến hôm nay đã là kỳ tích rồi."

"Không thể nào, anh ấy chỉ là bao tử không tốt thường bị tiêu chảy mà thôi." "Người nhà chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, lát nữa tôi sẽ bảo y tá đưa phiếu đóng tiền chữa bệnh cho cô, cô đi nộp đi."

Lâm Minh Dũng nhận được tin tức không thể tin được: "Không thể nào, nó còn trẻ như thế." Thân thể Đức Tuấn không tốt, không biết khi nào sẽ đi theo mẹ nó. Điều quan trọng hơn là, trước đó Đức Tuấn đua xe trong thời tiết sương mù, khiến chỗ kia bị thương, sau này không thể sinh con được nữa. Vy Ni lại gả cho một người đàn ông sáu mươi tuổi, đến bây giờ cũng không có động tĩnh gì, có vẻ không thể có con được. Ông ta ký gửi hi vọng của mình vào cháu trai Lâm Thành, sau khi Lâm Thành kết hôn vẫn chưa có con, sao lại ung thư dạ dày thời kỳ cuối được. Bệnh tình của Lâm Thành chuyển biến xấu rất nhanh, một tuần sau đã mất. Sau khi lo liệu xong tang lễ của cháu trai, vị trí trước đó Lâm Minh Dũng xem trọng cũng không còn. Ông ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cảm nhận ngôi nhà yên tĩnh như chết, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, mất hết ý chí phấn đấu. Ông ta ngủ trên ghế salon.

Trong giấc mộng u ám, Lâm Minh Dũng mơ thấy một gương mặt phụ nữ đáng sợ áp tới gần mình. Ông ta hoảng sợ nhìn đối phương, khi nhìn vết sẹo trên mặt như con rết đang bò, không hiểu sao ông ta lại cảm thấy quen thuộc. Một giây sau, ông ta cảm thấy trên ngực hơi nhói. Ông ta cúi đầu mới thấy một con dao đâm vào tim mình.

"Đi chết đi." Người phụ nữ mở miệng.

Đột nhiên Lâm Minh Dũng mở mắt, thở dốc.

Ông ta thở dốc hồi lâu mới tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, ông ta dụi mắt vươn vai một cái, cả đêm ngủ trên ghế sô pha khiến ông ta đau lưng.

Trước mắt hơi chói mắt, Lâm Minh Dũng híp mắt nhìn về phía cửa sổ, cuối cùng cũng phản ứng kịp.

Sao xung quanh lại sáng như thế, ánh sáng kia là ánh nắng sao? Đột nhiên ông ta đứng dậy bước về phía cửa sổ, không quan tâm đôi mắt bị kích thích chảy nước mắt, ông ta cố gắng mở mắt nhìn về phía bầu trời. Đó chính là mặt trời, mặt trời xuất hiện, bóng đêm vô tận kết thúc. Giờ khắc này Lâm Minh Dũng cũng muốn reo hò.

Ông ta vội đi về phía nhà vệ sinh định rửa mặt một phen, sau đó mau chóng trở về văn phòng. Bóng đêm vô tận kết thúc, tiếp theo chắc chắn có rất nhiều chuyện phải bận rộn, đây đúng là cơ hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận