Thiên Tai Càn Quét

Chương 459: Vô Đề

Chương 459: Vô Đề

Diệp Trường Thiên cảnh giác với bốn phía thấy Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An thì khe khẽ gật đầu.

Một tiếng sau, tiểu đội an ninh bên Kiều Thanh Thanh nhận được thông báo lui về. Bọn họ áp giải đám tín đồ tà giáo mới bắt được về căn cứ trước.

Những ngày sau đó, công việc của Kiều Thanh Thanh luôn khá bận rộn, ý cấp trên là có người lẩn trốn, khả năng sẽ hoạt động ở vùng dã ngoại, mong rằng đội tuần tra có thể bắt được những con cá lọt lưới này.

Bận rộn suốt mười ngày liền, tháng mới Thanh Thanh vẫn được sắp xếp làm việc tại vùng dã ngoại, Thiệu Thịnh An lại bị điều sang nơi khác.

Làm việc ở vùng dã ngoại hai tháng, Kiều Thanh Thanh đã thành thạo với tình hình xung quanh. Mấy ngày cuối tháng này, Kiều Thanh Thanh gửi đơn từ chức lên cấp trên.

Kết thúc tháng đó, cô và Thiệu Thịnh An lĩnh khoản tiền lương cuối cùng rồi về nhà.

Hôm sau, ba Thiệu cũng đã từ chức trở về.

Tất cả các thành viên trong gia đình đều từ chức về nhà xem như cắt đứt toàn bộ nguồn thu nhập chính quy từ bên ngoài, đồng thời khiến Kiều Tụng Chi nhận ra động đất đã sắp tới.

Ba Thiệu và mẹ Thiệu không biết chuyện Kiều Thanh Thanh sống lại một đời, mấy tháng này cấp trên liên tục cho diễn tập phòng chống động đất nhưng giờ tình hình vẫn ổn mà. Hai ngày trước diễn tập, rất nhiều người trong xã khu bắt đầu không phối hợp. Nếu Kiều Tụng Chi không rủ rê thì mẹ Thiệu cũng chẳng muốn đi. Bà ấy thà rằng kéo mẹ Thiệu và Thiệu Thịnh Phi rèn luyện sức khỏe hàng ngày để tương lai dễ chạy trốn hơn.

“Tai nạn ập đến bất ngờ, chúng ta không thể nới lỏng cảnh giác!” Thiệu Thịnh An làm công tác tư tưởng cho ba mẹ mình. Chẳng biết lúc nào động đất sẽ xảy tới, trước khi tai họa đó giáng xuống, mỗi ngày bên nhau của mọi người đều quý giá.

Ba Thiệu vốn không muốn từ chức, Thiệu Thịnh An tốn nhiều tâm tư hơn hẳn để khuyên ông. May mà trong nhà nuôi gà, ít ra cũng có việc để ba Thiệu làm. Qua những ngày tháng nhàm chán ban đầu, ba Thiệu dần quen với cuộc sống ở nhà nuôi gà.

“Em định bán căn hộ này, chúng ta chuyển nhà đi.” Kiều Thanh Thanh thương lượng với Thiệu Thịnh An: “Dọn xuống tầng một ổn hơn, có điều nhà cửa ở đây san sát quá, tốt nhất chúng ta nên dọn khỏi xã khu Bình An. Em đã khảo sát qua rồi, ngoài căn cứ có một cái thôn, một số người sống sót đã đến ở tại đó, đây đều là những người sợ động đất nên dọn ra tránh tai ương trước. Nhà cửa ở đó khá cũ nát thấp bé, xung quanh là khoảng lớn đất bằng hoang sơ. Chỗ này cũng vừa hay nằm trong phạm vi tuần tra của đội tuần tra, tương đối an toàn.”

Những người có phản ứng tiêu cực với dấu hiệu của động đất hoặc diễn tập mệt quá lười hiển nhiên cũng là người luôn đề cao cảnh giác và chuẩn bị đầy đủ. Mấy năm tận thế thiên tai gần đây đã ép rất nhiều người trở thành chuyên gia sinh tồn.

Thiệu Thịnh An không ngờ vợ mình lại tính xa đến thế. Thì ra lúc tuần tra cô cũng đã quyết định xong địa điểm dễ tránh tai nạn.

“Được, anh sẽ nói với ba mẹ.”

Trong lúc nhà Kiều Thanh Thanh khua chiêng gõ mõ chuẩn bị chuyển nhà, Diệp Trường Thiên phát hiện thiếu hai cái tên quen thuộc lúc sắp xếp thay phiên trên bảng biểu công việc. Khi đội cung nỏ được thành lập, hắn quản mấy nhánh đội ngũ, về sau hiệu quả công tác xuất sắc nên nhận toàn quyền phụ trách đội cung nỏ một cách hợp lý. Sau khi tay bắn nỏ được xếp thay phiên công việc với đội an ninh, danh sách cắt cử hàng tháng đều do hắn tự do phân bổ, đảm bảo không có ai động tay động chân, công bằng liêm chính.

“Sao hai người này đều từ chức rồi? Xảy ra chuyện gì sao?” Hắn ngẫm nghĩ. Tháng trước mới thấy vợ chồng bọn họ trong đợt hành động bao vây tiêu diệt cỡ lớn kia mà.

Đúng lúc chứng đau eo của trưởng thôn Diệp tái phát, Diệp Trường Thiên dẫn cha tới tìm Kiều Thanh Thanh khám bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận