Thiên Tai Càn Quét

Chương 322: Vô Đề

Chương 322: Vô Đề

Quả thực bà ta đi lên từ con số không nhưng bằng bản lĩnh và năng lực của mình, bà ta đã nhận được sự tin phục của cấp dưới, mãi cho đến hôm nay, ai dám nói bà ta đi cửa sau nữa? Vu Mạn Thục bà ta có năng lực thật sự. Làm việc chăm chỉ, trở thành tấm gương tốt cho nhân viên, đây mới là nguyên nhân hiện giờ bà ta được gọi một tiếng "chị Mạn Thục".

Hơn nữa mối nguy lần này là cơ hội cho anh họ. Có lẽ phải nói rằng mỗi lần biến cố xảy ra đều là một cơ hội cho anh bà ta. Căn cứ của người sống sót càng phát triển yên ổn thì sự sốt suột trong lòng anh bà ta càng nhiều, bà ta hiểu điều đó. Anh ấy cần có sân khấu, cần cơ hội thể hiện. Dĩ nhiên Vu Mạn Thục sẽ dốc hết lòng dạ trợ giúp, lần khảo sát cơ sở này chính là chiến tích của anh trai bà ta, cũng sẽ thành lý lịch cho bà ta. Nhất định bà ta phải làm đến mức hoàn hảo nhất.

“Khụ khụ, không sao. Sao tôi có thể không biết xấu hổ nghỉ ngơi để nhìn mọi người mệt nhọc được. Chúng ta là một đoàn thể, phải đoàn kết một lòng mới được. Mọi người chung sức chung lòng, lấy sức mạnh như thành đồng đạt được thắng lợi, đi thôi."

Trong quá trình leo tầng, Vu Mạn Thục cảm thấy càng ngày càng khó thở. Cơn đau chỗ ngực ngày một mãnh liệt. Giờ phút này, bà ta bỗng có một giảm giác kinh dị, sự lạnh lẽo lan thẳng từ bàn chân tới đỉnh đầu. Không ai thấy, chính bà ta cũng không phát hiện ra đôi môi sau lớp khẩu trang của mình đã chuyển sang màu tím đen.

“Không ổn rồi.” Vu Mạn Thục nghĩ vậy, lập tức sờ tìm lọ thuốc trong túi.

Ngay sau đó, bàn tay bà ta run rẩy không nắm được lọ thuốc, lọ thuốc lăn lạch cạch theo cầu thang xuống. Vu Mạn Thục cúi đầu, chỉ một lần cúi đầu, bà ta phát hiện trước mắt mình đã đen kịt chẳng thấy gì, sau đó ý thức đột nhiên biến mất.

Rầm rầm.

Bà ta lăn từ cầu thang xuống.

Đồng nghiệp đi đằng trước nghe tiếng vội quay đầu lại gọi "Chị Mạn Thục!"

Không ai trả lời, anh ta nghe thấy tiếng cơ thể lăn xuống, lòng có dự cảm cực kỳ xấu, vươn tay ra sau nhưng không sờ thấy ai.

Vậy là... lăn xuống tầng rồi.

“Chị Mạn Thục!”

Một tiếng sau, Vu Tịnh Thâm bận trăm công nghìn việc nhận được tin em họ mất, ông ta thoáng sửng sốt: "Cậu nói gi cơ?"

"Em rể Lâm Minh Dũng của ngài tới báo tang, nói rằng bà Vu Mạn Thục - em họ ngài đã hy sinh vì nhiệm vụ tại một khu nhà năm tầng tại xã khu Hòa Thuận vào hai tiếng trước."

Vu Tịnh Thâm khó mà tin nổi: "Sao lại nhứ vậy được? Em ấy còn trẻ vậy mà? Bị tấn công sao?" Ông ta trở nên phẫn nộ, xã khu Hòa Thuận chính là một trong những xã khu trung tâm nhất của căn cứ, ai dám lớn gan vậy, hành hung tại đó?"

Thư ký lắc đầu: "Không bị tấn công. Ông Lâm nói có lẽ do bệnh tim của bà Vu phát tác, đột tử, ngã từ tầng 5 xuống tầng 4. Lúc đồng nghiệp đỡ lên đã tắt thở."

Vu Tịnh Thâm lẩm bẩm hai chữ "bệnh tim". Đúng rồi, hai năm trước Mạn Thục nhờ ông ta tìm bác sĩ khoa tim mạch giúp. Từ nhỏ trái tim Mạn Thục đã không khỏe, khi trưởng thành mới phẫu thuật, phẫu thuật được mấy năm nay. Để giúp ông ta, Mạn Thục làm việc cực kỳ liều mạng, chẳng lẽ chính vì vậy mới đột tử?

Ông ta rất đau lòng: "Cho Minh Dũng vào đây, tôi nói chuyện với cậu ấy."

Hai người họ tốn mười phút tưởng niệm vợ/em họ mình, cuối cùng lau nước mắt, biến căm phẫn đau thương thành sức mạnh, nói đến việc chính.

"Vất vả cho cậu chút, nhận công việc của Mạn Thục, có kham nổi không?"

Lâm Minh Dũng cầm khăn giấy lau nước mắt, nghẹn ngào gật đầu: "Em sẽ nỗ lực, đó là tâm huyết của Mạn Thục mà. Hôm trước lúc gặp nhau cô ấy còn vui mừng nói với em về kế hoạch công tác lần này. Mạn Thục nói luôn ghi tạc anh Thâm trong lòng, cô ấy rất muốn giúp đỡ anh."

Vu Tịnh Thâm cảm thán sâu sắc: "Mạn Thục luôn có lòng nghĩ đến tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận