Thiên Tai Càn Quét

Chương 184: Vô Đề

Chương 184: Vô Đề

Thiệu Thịnh An cười tủm tỉm nhìn trứng vịt bắc thảo màu đen trong bát cô: “Dáng vẻ không giống nhau, đây là trứng vịt bắc thảo, được rồi, là hơi đen, lỗi của anh, lỗi của anh, em mau ăn đi.”

Kiều Thanh Thanh hừ một tiếng rồi tiếp tục ăn cháo.

Thấy cô có tâm trạng nói đùa, Thiệu Thịnh An rất vui vẻ, cảm thấy đây là dấu hiện của bệnh tình chuyển biến tốt.

Cô cảm thấy tốt hơn nhiều, hai ngày nay không còn cảm thấy lạnh và vị giác bắt đầu phục hồi.

“Mẹ ơi, có người tới.” Thiệu Thịnh Phi ở bên ngoài đột nhiên lớn tiếng kêu lên.

“Anh đi xem xem, em tiếp tục ăn sáng đi.”

Thiệu Thịnh An nhanh chóng đi ra ngoài, đi tới bên cạnh Thiệu Thịnh Phi thăm dò.

“Em trai, em xem có nhiều người quá, bọn họ đều là đầu trọc ôi, em trai, anh cũng có thể có đầu trọc sao?”

Liếc mắt một cái, tim Thiệu Thịnh An trầm xuống, nhíu mày thật chặt.

Đầu trọc, sáu người đàn ông đầu trọc, đúng như những gì Thanh Thanh nói, nhóm người này chính là nhóm cướp nhà đuổi Thanh Thanh đi, anh lập tức bảo Thiệu Thịnh Phi lên lầu gọi người: “Anh gọi ba xuống đi.”

“Ồ ồ” Thiệu Thịnh Phi lịch bịch lên lầu.

Mẹ Thiệu ở trong phòng bếp rửa nồi, nghe thấy tiếng động liền cất tiếng hô: “Đừng chạy nhanh quá Phi Phi, vịn từ từ đi.”

Kiều Tụng Chi ở trong phòng vệ sinh giặt quần áo, cười nói: “Phi Phi vẫn là hoạt bát một chút tốt hơn, lúc trước bị dọa thành như vậy, tôi thấy mà cũng đau lòng.”

Mẹ Thiệu tươi cười nói: “Đúng vậy, khi đó làm tôi lo lắng chết đi được, cũng may Thanh Thanh tài giỏi, kê thuốc cho Phi Phi uống, sau khi uống thuốc, ban đêm nó không có gặp ác mộng nữa dọa tỉnh nữa, haiz, làm mẹ là chuyện cả đời, chờ ta nhắm mắt lại còn phải quan tâm bọn nhỏ.”

“Còn không phải sao?"

Hai người vẫn không biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, giống như bình thường vừa nói chuyện cười cười vừa làm việc trong tay. Ba Thiệu ở trên sân thượng cuộn đỉa, ông nhìn góc tường đầy mấy thùng lớn thành quả, cực kỳ có cảm giác thành tựu, lúc Thiệu Thịnh Phi lên lầu, ông đang híp mắt một tay chống thắt lưng một tay lau mồ hôi.

“Ba ơi, em trai gọi ba xuống.” Thiệu Thịnh Phi lớn tiếng hô.

“A a, em trai con gọi ba à, ba xuống ngay đây, con xuống lầu trước đi, ở đây nóng lắm.”

Dưới lầu, Thiệu Thịnh An đã lấy vũ khí ra từ trong phòng tiện ích, hai con dao dưa hấu, một ống thép.

“Con đang lục cái gì vậy, để mẹ giúp.” Kiều Tụng Chi xách quần áo giặt xong đi ra ban công để phơi, thấy dao gọt dưa hấu thì ngây ngẩn cả người.

“Mẹ, trong nhà có thể sẽ có chút rắc rối, mẹ đưa theo mẹ con vào phòng với Thanh Thanh đi.”

Nghe ra sự tàn nhẫn trong giọng nói của Thiệu Thịnh An, lần đầu tiên nhìn thấy mặt này của con rể, Kiều Tụng Chi không quen, nhưng đây không phải là điều quan trọng, quan trọng là trong nhà có rắc rối gì.

Vừa đúng lúc ba Thiệu và Thiệu Thịnh Phi xuống lầu, Thiệu Thịnh An sắp xếp vũ khí một phen.

“Ba, cái này cho ba. Anh cả, anh cầm lấy ống thép này đi.”

Ba Thiệu sững sờ bắt lấy, Thiệu Thịnh Phi vui vẻ nắm chặt, hỏi: “Em trai, chúng ta làm gì vậy?”

“Có người xấu tới, chúng ta đánh người xấu.”

“Được, anh đánh người xấu, anh muốn đánh người xấu.”

Ba Thiệu không hiểu ra sao: “Thịnh An à, con làm cái gì vậy, dao gọt dưa hấu?”

“Ba, có người đến cướp bóc đã vào bờ và lên lầu rồi, rất nhanh sẽ đến nhà chúng ta, ba phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Bang bang bang.

Cửa sắt ở cửa bị đập, âm thanh chói tai xuyên qua ba lớp cửa chống trộm và mơ hồ lọt vào trong nhà.

Thiệu Thịnh An xoay người hướng về phía cửa chính, môi mím chặt: “Bọn họ tới rồi. Mẹ, mẹ và mẹ con vào phòng đi.” Anh vẫn còn nhớ điều này.

“Mẹ biết rồi.” Kiều Tụng Chi phản ứng lại, đặt thùng quần áo xuống rồi chạy vào bếp thì thầm với mẹ Thiệu, sau khi an ủi bà, hai người cùng nhau vào phòng ngủ phụ, nhưng hai người làm sao yên tâm được, đành mở cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận