Thiên Tai Càn Quét

Chương 608: Vô Đề

Chương 608: Vô Đề

Nghe nói có mấy chiếc tàu cứ như vậy mà bị lạc, đợi đến lúc đồng nghiệp phản ứng lại, chiếc tàu đồng hành đã không thấy đâu nữa rồi. Những chiếc tàu đồng hành ở vùng gần đó đều biến mất không tăm hơi, càng đừng nói đến tín hiệu mà đội tàu ở lục địa Hi Thành phát ra nữa, nếu không phải đội tàu mỗi ngày đều kiên trì phát tín hiệu cố định, thỉnh thoảng bắt được một tín hiệu lờ mờ, những chiếc tàu lạc đường trên biển hoang này căn bản không thể tìm được phương hướng của đất liền.

"Các ông thật may mắn, sau khi mọi người phân nhau ra đều loạn hết, các ông tìm được đất liền trước nhất, thật là hâm mộ các ông.”

"Đừng suy nghĩ nhiều nữa, bây giờ các ông không phải cũng tới rồi sao? Ở đây tốt lắm, ruộng vườn đã được khai khẩn, heo này gà vịt này, mặc dù chết rất nhiều nhưng vẫn còn được 20%, nếu nuôi tốt thì nửa năm sẽ có thể mở rộng quy mô lại rồi.”

"Lúc còn Thang Châu, la bàn còn bán thì miễn cưỡng có thể dùng được, sau khi đại lục đổ sụp liền hoàn toàn hỗn loạn, lúc này ở trên biển thực sự là quá nguy hiểm.”

"Tôi cũng gặp một chiếc máy bay loại máy bay chở khách cỡ lớn. Nó rơi chúi xuống nước như ếch chúi, cứu chứ sao mà không cứu được, nhưng gió quá lớn, chiếc thuyền nhỏ thả xuống căn bản không đứng vững, thử đi thử lại rất lâu mới có thể tiến qua đó. Chúng tôi không biết nước sâu bao nhiêu, không có thiết bị lặn nên không xuống được, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một chút bóng dáng của máy bay. Sau đó lại có cá mập đến, chúng tôi chỉ đành nhanh chóng tháo chạy, vừa được lôi lên tàu thì chiếc thuyền nhỏ đã bị cá mập húc cho lật úp rồi, các ông không biết lúc đó nguy hiểm thế nào đâu, cái miệng to kia của cá mập.”

"Haizz, hình như rất nhiều thiết bị đều không dùng được rồi, tôi sợ một ngày nào đó tàu cũng không lái được nữa.”

"Khụ khụ, nói lung tung cái gì vậy, sẽ không có ngày đó đâu.”

Chủ đề này vô cùng nguy hiểm, sau khi bị ngăn lại, bầu không khí có chút ngượng ngùng, Kiều Thanh Thanh cụp tầm mắt xuống.

Sau khi tăng ca bảy ngày, Kiều Thanh Thanh rèn sắt khi còn nóng, hy vọng có thể thêm tên mẹ mình vào đội y tế: "Mẹ tôi là trợ lý của tôi, không cần công điểm.” Cô cảm thấy có chút hy vọng, tàu mới tới không ít, những ngày này cô ít nhiều đã nghe được một số tin tức, có một số tàu không phải là đầy người. Thiên tai loạn thế, bác sĩ rất quan trọng, đội y tế tăng số lượng thành viên chắc chắn càng dễ được thông qua hơn.

"Tôi nghe cô nói rằng trong nhà cô còn có không ít người.” Bác sĩ Đàm có ấn tượng rất tốt đối với cô, người chăm chỉ làm việc, có năng lực xuất chúng luôn có thể khiến người khác tán thưởng. Ông ấy khéo léo ám chỉ Kiều Thanh Thanh rằng phía trên không thể tuyển một bác sĩ rồi lại kết nạp tất cả người nhà của bác sĩ được.

Kiều Thanh Thanh gật đầu: "Sau này nếu như đại lục này cũng đổ sụp, chí ít tôi có thể có được hai vé tàu trong đội tàu, có thể thu xếp được cho hai người nhà. Nhà tôi đã đốn cây làm thuyền rồi, cho dù là thuyền gì cũng luôn là lối thoát.”

Bác sĩ Đàm hơi kinh hãi: "Đại lục này làm sao có thể đổ sụp được.”

"Thang Châu đổ sụp, không phải cũng nằm ngoài dự liệu sao, tôi chỉ là muốn lo trước tính sau mà thôi.” Kiều Thanh Thanh thở dài.

“Được, tôi hiểu rồi.” Bác sĩ Đàm nói sẽ báo cáo lên cấp trên, bảo cô kiên nhẫn chờ đợi.

Mấy ngày sau, Kiều Thanh Thanh đã nhận được thẻ tên thuộc về Kiều Tụng Chi, tên của bà ấy cũng được ghi vào trong danh sách người sống sót của đội tàu Thang Châu rồi. Kiều Tụng Chi cầm lấy thẻ tên, vừa vui mừng vừa lo lắng, Kiều Thanh Thanh biết rõ tâm trạng của bà ấy, an ủi bà ấy: “Có thể chiếm một chỗ là được một người rồi, thuyền trong nhà cũng sắp làm xong, cả nhà chúng ta sẽ ở bên nhau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận