Thiên Tai Càn Quét

Chương 291: Vô Đề

Chương 291: Vô Đề

Ngày hôm sau, Thiệu Thịnh Phi đi cùng.

Hôm nay rốt cuộc bán được hàng, một người đàn ông trung niên trong tiểu khu vội vã bước nhanh ra. Sau khi ông ta nhìn hai bên thì chạy thẳng tới quầy của nhà bọn họ.

"Cô là bác sĩ đúng không, cháu tôi không cẩn thận té ngã, bây giờ đang gào khóc cổ chân đau đớn, cô có thể chữa không?"

Thấy có người hỏi, Kiều Tụng Chi và Thiệu Thịnh Phi đều ngồi thẳng nhìn Kiều Thanh Thanh.

Kiều Thanh Thanh gật đầu: "Ông đưa đứa nhỏ đến cho tôi xem thử."

"À, vậy cô chờ một lát."

Năm phút sau, người đàn ông ôm đứa bé năm tuổi đến đây, Kiều Thanh Thanh cẩn thận kiểm tra rồi nói: "Bị trật chân, không ảnh hưởng đến xương cốt. Tôi dùng rượu thuốc nắn chân lại cho cậu bé là được, nếu được nghỉ ngơi sẽ nhanh lành hơn. Tôi sẽ làm thêm thuốc cho cậu bé băng bó chân, nhưng mà bây giờ trời nóng quá, quấn chân chỉ có thể quấn một ngày, sau đó ông phải giúp cậu bé tháo ra ngay. Nếu không thuốc biến chất, da bí quá sẽ gây dị ứng khó chịu."

Người đàn ông nói: "Bác sĩ Kiều, cô nắn chân cho nó đi, tôi xem hiệu quả nắn chân sao đã."

Tay nghề của Kiều Thanh Thanh được luyện tập nhờ những vết thương trên người, sau khi đứa nhỏ không còn đau nữa, nó ngửa đầu nói: "Ông ơi, cháu hết đau rồi."

"Thật sao?"

"Thật sự hết đau rồi."

Đứa bé giãy dụa muốn đi xuống, Kiều Thanh Thanh ngăn căn: "Đừng đi vội, từ từ đã."

Người đàn ông vui vẻ, nói cảm ơn sau đó ôm đứa bé muốn đi. Kiều Tụng Chi sửng sốt gọi ông ta lại: "Ông vẫn chưa trả tiền đấy."

Nụ cười của người đàn ông bị thay thế bằng sự cay nghiệt: "Chỉ xoa nắn mấy lần như thế mà muốn thu phí, bà nghèo đến điên rồi nên ăn cướp vậy à, đồ tâm thần." Ông ta mắng xong thì nhanh chân chạy, nhanh chóng biến mất ở cửa tiểu khu.

Kiều Tụng Chi trợn mắt hốc mồm, vô cùng tức giận.

Những người hóng mát gần đó cũng nhìn thấy cảnh này, bọn họ thì thầm chỉ trỏ.

"Mấy người ai quen người kia không, đúng là không có thể diện. Nơi này là cộng đồng mới, không phải nơi hỗn loạn bên ngoài, người kia như thế không được, sẽ gây ảnh hưởng xấu mất."

"Đúng thế, làm xấu thanh danh xã khu Bình An của chúng ta, có nên nói với đội trị an không?"

"Vậy phải xem bác sĩ Kiều có muốn báo đội trị an không, chúng ta quản nhiều như thế làm gì?"

"Khá quen, hình như ở nhà sát vách chúng ta đó?"

Kiều Thanh Thanh giữ chặt Kiều Tụng Chi lại: "Mẹ, đừng tức giận, con đã nhìn ra từ lâu rồi."

"Con, con đã nhìn ra sao?"

"Đúng thế, ánh mắt của ông ta..." Kiều Thanh Thanh lắc đầu.

Kiều Tụng Chi giật mình, sau đó thở dài: "Vậy quên đi, nói sao thì trẻ con cũng vô tội, xem như làm việc thiện vậy."

Đêm nay, có những người khác đến hỏi thăm, một là hỏi thăm cô có thể chữa hết một loại bệnh nào đó không, hai là hỏi thăm tiền xem bệnh.

Kiều Thanh Thanh nói: "Phải trả tiền xem bệnh trước thì tôi mới khám, trị không hết sẽ trả tiền lại, không trả tiền trước sẽ không khám bệnh." Thái độ của cô rất cứng rắn không thương lượng được.

"Vậy nếu cô không trả lại thì sao, chẳng phải tôi lỗ sao?" Thanh niên do dự: "Cô không có tình người gì cả."

Bên kia, bà thím phe phẩy cây quạt nói: "Không thể trách bác sĩ Kiều được, vừa rồi có người còn ăn cơm chùa đấy, mà không gọi là cơm chùa được. Ông ta được chữa bệnh xong thì chạy mất, không trả tiền chẳng phải khiến người ta phí công một phen sao, tôi thấy thu tiền xem bệnh trước mới đúng."

Một thím khác cũng nói: "Bác sĩ Kiều cũng rộng rãi lắm rồi, nói không trị hết sẽ trả tiền lại. Người thân tôi ở xã khu bên cạnh, nơi đó cũng có bác sĩ, thu tiền khám bệnh rất đắt, không trị hết ông ta cũng không chịu trách nhiệm, muốn được trả lại tiền thì xem như nằm mơ đi."

"Ôi, tôi cũng nghe nói rồi, có phải phòng khám bệnh bị người ta đập không?"

"Không phải, là cả nhà kéo đến lật tung phòng khám."

Chủ đề lệch xa vạn dặm, Kiều Thanh Thanh cong khóe miệng, không thúc giục nói: "Đúng là như thế, xin anh hiểu cho sự khó xử của tôi, anh cứ từ từ suy nghĩ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận