Thiên Tai Càn Quét

Chương 645: Vô Đề

Chương 645: Vô Đề

Ngay trước khi khởi hành, thuyền của nhóm Liễu Chiêu Vân cũng đi đến gần. Kiều Thanh Thanh luôn biết cô ấy ở phía sau, hai bên giữ khoảng cách vừa phải không xa không gần. Thấy cô ấy tiến lại gần, Kiều Thanh Thanh ngồi thẳng dậy, hỏi: "Sao vậy?"

Sao sắc mặt khó coi thế?

"Thanh Thanh, cậu xem cái này đi." Liễu Chiêu Vân đưa một nhúm rong biển héo rũ cho cô.

"Sao vậy?" Đây chỉ là một loại rong biển bình thường, đại khái là có chút tác dụng tiêu viêm giảm đau. Gần đây Kiều Thanh Thanh đã hái rất nhiều, lúc anh em Thiệu Thắng An đi bắt cá cũng mang về nhà cho cô một ít.

Sự kinh ngạc vẫn hiện rõ trong mắt Lưu Chiêu Vân: "Nhưng mười phút trước nó còn rất tươi, tôi lấy ăn một ít, số còn lại định để nuôi, rồi sau đó nó đột nhiên khô héo ngay trước mắt tôi, như thể đã bị phơi nắng trong ba ngày vậy."

Sắc mặt Kiều Thanh Thanh hơi thay đổi, cô nhìn đi nhìn lại thực vật thủy sinh trong tay. Cô biết tính cách của Liễu Chiêu Vân, cô ấy sẽ không tùy tiện nói lung tung, bởi vì mới mười phút trước nhúm rong biển này vẫn còn tươi mới, thực sự tươi mới.

Cô nghĩ đến khu rừng cây Dương huyền bí.

Thiệu Thịnh An cũng nhớ lại: "Chúng ta quan sát thêm chút nữa, xem mấy cây khác có bị như này không." Anh nhìn ba Thiệu: "Ba, giỏ mầm của ba đâu ạ?"

Ba Thiệu đau khổ nói: "Tất cả đều bị chết đuối rồi. Giỏ tre bị dỡ ra để lấy tre bắt cá rồi."

"Chu kỳ sinh trưởng của rau trồng trong nhà vẫn bình thường." Kiều Thanh Thanh nói thầm, trả lại rong biển cho Liễu Chiêu Vân: "Tôi sẽ chú ý đến những loại cây khác trong tương lai, nhưng đây không phải là thứ mà con người có thể kiểm soát được.”

"Tôi biết.” Liễu Chiêu Vân chỉ là muốn tìm lý do lại gần mà thôi. Ngay cả khi trước đây có tình đồng nghiệp với nhau, Liễu Chiêu Vân không có thói quen tùy tiện đến gần tỏ ý muốn đi cùng, vì vậy cô ấy phải tìm một chủ đề nói chuyện. Sau khi chủ đề kết thúc, cô ấy hỏi: "Chúng tôi có thể tham gia cùng mọi người không?"

"Có thể, hai người bạn đồng hành của cậu có đáng tin cậy không?" Kiều Thanh Thanh hỏi.

Liễu Chiêu Vân mỉm cười: "Tất cả những ai không đáng tin cậy đều đã chết rồi."

Ngay khi cô ấy nói điều này, hai người bạn đồng hành bên cạnh cô ấy biến sắc, như thể họ có chút sợ cô ấy. Kiều Thanh Thanh hiểu rằng trong suốt bốn mươi chín giờ đồng hồ, họ cũng đã trải qua một vài chuyện đẫm máu và tàn bạo. Cô liền gật đầu: "Vậy thì đi thôi."

Tìm kiếm cả một ngày, ống nhòm không ngừng quan sát, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của đất liền, Kiều Thanh Thanh và mọi người quyết định dừng lại, cắm trại nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe.

Buổi trưa hôm sau, người canh gác là Tăng Quang Vũ bỗng hét lớn: "Tôi nhìn thấy một con cá mập, hai con, à không, ba con."

Kiều Thanh Thanh và những người khác lập tức hành động, giương nỏ lên, bắn tên.

Ba mũi tên của cô, Thiệu Thịnh An và Liễu Chiêu Vân đều trúng đích, nhưng cô và Thiệu Thịnh An cùng bắn trúng một con, vẫn còn một con khác còn sống. Kiều Thanh Thanh lập tức bắn mũi tên tiếp theo, xác định đầu cá mập qua vị trí của vây cá, thành công bắn trúng một mũi tên khác.

Kiều Tụng Chi, cha Thiệu và Thiệu Thịnh Phi cuối cùng cũng đứng vững, đặt tên, ngắm bắn và kéo cung bắn tên ra.

Tống Tam Hà và những người khác cầm dao, đứng đợi trong thế sẵn sàng.

Lưu Chấn trán đẫm mồ hôi, không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy ba con cá mập rút lui, chỉ còn lại vết máu đỏ loang trên mặt nước. Thấy vậy cậu ấy vô cùng kinh ngạc và thích thú.

"Mọi người giỏi quá, sớm biết vậy tôi cũng đi học bắn cung." Súng dễ sử dụng, nhưng bây giờ không có chỗ nạp đạn, súng cũng chỉ là một cái vỏ rỗng. Nếu không nhờ nhóm Kiều Thanh Thanh và khả năng bắn tên của mình, e là họ sẽ phải dùng dao trực tiếp chiến đấu với cá mập, nghĩ tới thôi đã thấy nguy hiểm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận