Thiên Tai Càn Quét

Chương 458: Vô Đề

Chương 458: Vô Đề

"Hành động lần này khá đặc biệt. Bây giờ tôi sắp xếp chút, tay bắn nỏ tìm khu vực trên cao mai phục, có ai chạy ra bắn chết luôn, không phải giữ lại người sống."

Mọi người thưa vâng.

"Tay bắn nỏ nhận lấy kính nhìn ban đêm, hết nhiệm vụ thu lại. Được rồi, hành động đi."

Trong không khí có mùi hôi thối tanh tưởi, Thiệu Thịnh An đeo khẩu trang nhìn xuống dưới không chớp mắt.

Anh, Thanh Thanh, tay bắn nỏ khác và tay súng bắn tỉa được sắp xếp ở khu vực ngoài cùng thực hiện nhiệm vụ, chuyên bắt cá lọt lưới. Anh không rõ nội dung cụ thể của nhiệm vụ nhưng không sao, chỉ cần làm đúng như chỉ thị của cấp trên là được.

Một bóng người hốt hoảng nhảy ra từ trong góc. Gã liều mạng chạy như điên, bóng dáng hiện lên rõ ràng trong mắt Thiệu Thịnh An đã đeo kính nhìn đêm.

Một mũi tên bắn ra từ nỏ đâm thẳng vào lưng người nọ làm gã ngã gục trên mặt đất, đau đớn vùng vẫy bò dậy. Chưa đợi Thiệu Thịnh An bắn thêm tên nữa, lại một mũi tên lao ra từ hướng khác, đâm trúng cẳng chân người nọ. Gã tiếp tục ngã bịch xuống đất, giờ đây không còn cách nào bò dậy nữa.

Thiệu Thịnh An nhìn về vị trí kia, Thanh Thanh đang ở đấy, ánh mắt anh thoáng chốc dịu xuống.

Về sau lần lượt có tội phạm bỏ trốn chạy qua phố này, có đối tượng lái xe, lần này đến lượt tay súng bắn tỉa lên sàn, viên đạn sẽ xuyên thủng kính chắn gió hạ gục tài xế hoặc bắn trúng bình xăng sau xe, tiếp theo xe sẽ quay cuồng nổ tung, ánh lửa sáng tận trời.

Ánh lửa rọi sáng toàn bộ con phố, khiến cho số đông người định men theo bờ tướng trốn đi không còn chỗ ẩn nấp.

Tên nỏ bay ra, lại gặt hái một tính mạng nữa.

Cảm giác bụng đau nhói lên, Kiều Thanh Thanh thở chậm lại, chiếc nỏ trên tay chẳng hề run rẩy.

Cách đó không xa, ánh lửa càng dữ dội hơn. Sau tiếng nổ mạnh, tiếng súng không hề gián đoạn, nghe là biết quy mô hành động lần này rất lớn, cũng không biết đối tượng bị bao vây tiêu diệt lần này là đoàn thể tận cùng ác độc nào. Kiếp trước thời gian này Kiều Thanh Thanh chưa từng tới nơi xa như vậy. Ở nơi cô và rất nhiều người sống sót không nhìn thấy, căn cứ đang nỗ lực gắn kết tổng thể, tiến công đánh phá các loại tội phạm. Lúc này đây, việc bản thân mình có thể tham dự vào đó đem đến cho Kiều Thanh Thanh một cảm giác tự hào kỳ diệu.

Cuộc chiến kéo dài vài tiếng đồng hồ mới kết thúc, Kiều Thanh Thanh nghe thấy tiếng còi tín hiệu bèn thu dọn đồ xuống lầu. Trước khi về, cô cất tên nỏ đi, kéo những cái xác sang chất đống ở một bên. Thiệu Thịnh An làm xong thì qua hội họp với cô, nói: “Anh thấy Diệp Trường Thiên.”

“Diệp Trường Thiên… lâu lắm rồi không gặp anh ấy.” Kiều Thanh Thanh thuận miệng nói, ngửi đủ loại mùi tạp nham trong không khí, cô khẽ nhíu mày: “Đi thôi, mình đến chỗ xe tải tập hợp.”

Kế đó còn rất nhiều hành động khác, liên tục có người bị còng tay áp giải tới đây. Kiều Thanh Thanh ngồi bên cạnh chờ quay về. Lúc tới đây hoàn toàn không hỏi thăm được tình hình cụ thể chi tiết về nhiệm vụ, giờ nhiệm vụ sắp xong xuôi mới nghe được chút tin tức vụn vặt.

“Chẳng phải trước khi đổ mưa axit có rất nhiều tà giáo ùa ra hay sao? Giáo phái tàn nhẫn nhất trong đó chính là Thánh Dục, quả đúng là tận cùng của tội ác. Người trong giáo phái kia vẫn chưa bị bắt hết, hình như chúng còn cấu kết với đoàn thể dã ngoại, làm ra những việc máu me mất hết tính người. Nói cách khác, mọi người cho rằng vì sao lần này chúng ta lại nhận lệnh giết luôn tại chỗ - một chỉ thị rất hiếm thấy? Vậy mới nói, chắc chắn là do tội ác chất chồng nên mới bị cấp trên đối xử như vậy.”

“Tôi qua xem thử, bị nổ banh cả rồi. Lần này Diệp Sơn chi lực mạnh phết.”

“Suỵt, thị trưởng cũng tới đó.”

Kiều Thanh Thanh ngẩng đầu. Dưới ánh đèn sáng ngời, thị trưởng La và những nhân viên thị chính khác đi lướt qua bọn họ, Diệp Trường Thiên cũng thuộc đội bảo vệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận