Thiên Tai Càn Quét

Chương 568: Vô Đề

Chương 568: Vô Đề

Trong thời kỳ này, ngành đánh bắt cá của Thiệu Thịnh An bị ảnh hưởng nặng nề, sản lượng thu hoạch cũng giảm mạnh.

Chỉ trong năm ngày, trang trại cá mới được khoanh tròn này đã hoàn thành, nhìn qua ống nhòm, Kiều Thanh Thanh có thể nhìn thấy đàn cá chen chúc bên trong, có vô số miệng cá đóng mở, dày đặc đến rợn người.

Vì lý do này, ngư trường tiếp tục mở rộng quy mô, không biết lấy đâu ra nhiều lưới đánh cá như vậy, trong vài ngày, họ đã thành công trong việc khoanh vùng một trang trại cá tự nhiên siêu thuần.

Ngư trường rất lớn, lớn đến nỗi nơi câu cá của Thiệu Thắng An cũng bị vây kín, ban ngày người trong doanh trại nơi đó thường chèo thuyền kayak đi tuần tra qua lại, dù không nói gì nhưng ánh mắt cũng không hề thiện chí.

Tin tốt là ba Thiệu cũng tìm thấy đất sét cách đó một km, Kiều Thanh Thanh đã mang nó đi. Sau đó, Thiệu Thịnh An cũng tìm thấy và đào ra rất nhiều cát. Thứ này ướt và nặng, Kiều Thanh Thanh đã sử dụng không gian để đóng gói chúng lại.

"Gần đây chắc chắn khó có thu hoạch, tạm thời không cần đi câu cá, tôi ở nhà trông nom trứng vịt đang ấp , hai ngày nữa anh định đi một chỗ xa hơn bắt cá, lát nữa tôi sẽ thương lượng cùng Lưu Chấn xem anh ấy có muốn tham gia cùng nữa không.” Thiệu Thịnh An nhìn vài con cá thưa thớt trong thùng với vẻ mặt nặng nề, đây là thu hoạch ít ỏi trong ngày.

Sau một số cuộc thảo luận, Tống Tam Hà và Lưu Chấn đồng ý với đề xuất của Thiệu Thịnh An. Lưu Chấn còn trẻ và năng động, cậu ấy không thể hiểu được kiểu hành động đó: "Nếu ở thời cổ đại thì đây chính là một địa chủ tồi tệ bao vây và cướp hết đất đai rồi!"

"Vậy cậu đi trông vịt ấp trước đi, chúng tôi đi xa hơn tìm cá." Tống Tam Hà rất khâm phục gia đình Thiệu Thịnh An trong thời gian ngắn như vậy đã cải thiện chất lượng cuộc sống còn bọn họ thì chưa làm được. Vì vậy họ phải sống trong trại một cách bình thường, điều quan trọng bây giờ là cần phải bắt được nhiều cá hơn.

Thiệu Thịnh An nhặt cái xô lên rồi dặn dò Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh Phi trở về nhà.

Khu cắm trại của gia đình ngày càng ngăn nắp, gần đây đã khai phá một khu đất bằng phẳng mới, trên mặt đất trải bạt, cá muối được phơi khô, khi đến gần, Kiều Thanh Thanh ngửi thấy mùi mặn, cô nhìn thấy mẹ và mẹ chồng đang lật ngược mặt còn lại của cá, cô liền đi tới muốn phụ giúp một tay.

Mẹ Thiệu thấy vậy xua tay: "Ôi Thanh Thanh,con về nghỉ ngơi đi, ở đây cũng sắp xong rồi, mẹ không cần giúp đâu."

Kiều Tụng Chi vỗ tay đứng dậy: "Nước tắm chuẩn bị xong, để mẹ bưng ra cho con."

"Không không không, để con tự mình bưng được rồi." Kiều Thanh Thanh từ chối.

Sau khi Thiệu Thịnh An đem cá đưa cho ba Thiệu, ông đi bưng nước nóng trên bếp đến rồi gọi Kiều Thanh Thanh: “Con rửa trước đi.”

Một nhà vệ sinh đơn giản được xây dựng cách lều không xa, con dốc nhỏ cao hơn khoảng hai mét so với khu vực xung quanh đã được gia đình họ sử dụng hoàn toàn. Sau khi Kiều Thanh Thanh lấy quần áo đi tắm, Thiệu Thịnh An đến chuồng vịt để kiểm tra trứng vịt trong lồng ấp, anh cẩn thận lật chúng lên. Ba Thiệu ở bên ngoài mổ cá, Thiệu Thịnh An từ trong chuồng vịt đi ra, nhìn xung quanh, thấy cách đó không xa có một bóng người, anh liền quay đầu hỏi: "Ba, bên kia có người mới sống sót đến sao?"

Ba Thiệu tranh thủ thời gian trả lời: "Ừ, chiều nay mới đến, họ rất vui và phấn khích, có lẽ con chưa nhìn thấy họ."

"Vâng, con không thấy họ, có lẽ là ở bên bờ biển nơi khác tới. Ba, mang giúp con cá đã mổ qua đây để con làm cá viên." Hôm nay Thiệu Thịnh An về sớm, mới hơn bốn giờ đã về, vừa hay gia đình cũng chưa nấu cơm tối.

Họ đã ăn cá mấy ngày liên tục, một ngày hai bữa, ăn các món khác nhau cũng chán, hôm nay thấy trời còn sớm, Thiệu Thịnh An quyết định làm cá càng chín càng tốt để Thanh Thanh cho vào không gian, khi nào muốn ăn có thể lấy ra dùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận