Thiên Tai Càn Quét

Chương 628: Vô Đề

Chương 628: Vô Đề

Sau đó, nước biển càng lúc càng xâm lấn, mấy chiếc thuyền kia hỏng rất nhanh. Khi mặt đất sụp đổ, tôi không giành được thuyền, nên cầm hành lý chạy trốn."

Tống Tam Hà nghe vậy không nhịn được thở dài.

"Chúng ta đi tìm mẹ trước đi, em không yên tâm." Kiều Thanh Thanh nói với Thiệu Thịnh An.

"Anh cũng nghĩ thế, đi thôi."

Lưu Chấn vội nói: "Em cũng lo cho dì Hà, vậy em đi cùng mọi người nhé?" Nói xong, cậu ta nhìn Tống Tam Hà, Tống Tam Hà gật đầu, cậu ta lại nhìn nhóm người Thiệu Thịnh An với vẻ mong chờ.

Ba Thiệu ngoắc tay: "Đi luôn, đi luôn."

Cậu ta vui vẻ bò qua.

Cuộc sống của Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu vẫn ổn, trước mặt là sự an toàn, ăn không đủ cũng không sao. So với những người sống sót phải ở trong nước, cuộc sống của hai người bọn họ đã hạnh phúc hơn nhiều.

Thấy thuyền đến, bọn họ nhìn ra bên ngoài. Trên boong tàu xây tạm lều che nắng, thu nhận người sống sót mới lên thuyền. Khắp nơi đều có người phàn nàn, nói quá chật chội, lúc phân chia thức ăn thì bất mãn càng nhiều hơn.

Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu chen chúc trên boong tàu, không để ý những người khác cãi nhau mà chỉ tập trung dùng ống nhòm tìm người nhà mình.

Mẹ Thiệu lo lắng nói: "Đã mấy ngày không nhìn thấy bọn họ, không biết có phải xảy ra chuyện gì không."

"Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, là thuyền của chúng ta đi quá nhanh, nhóm người Thanh Thanh bị bỏ lại phía sau, cho bọn họ chút thời gian, bọn họ sẽ đuổi kịp thôi."

"Bọn họ đến muộn một chút cũng tốt, an toàn hơn."

Kiều Tụng Chi nghe ra sự sợ hãi trong lời nói của mẹ Thiệu, lại nhớ đến những hình ảnh kia, bà ấy cũng cảm thấy hoảng sợ. Ngày đó, bọn họ đến đây vào lúc chạng vạng tối, hào quang chiếu mặt nước biến thành màu đỏ, nhưng trong nước lại có màu đỏ tươi, là máu người. Không biết bao nhiêu người chết mới tạo ra từng mảng màu đỏ như thế, kiểu gì cũng không tan.

Máu nhiều như vậy nhưng thi thể rất ít, Kiều Tụng Chi không dám suy nghĩ nguyên nhân phía sau. Rõ ràng nơi này đã xảy ra một phen hỗn chiến, nhóm thuyền gỗ đều có thế lực, các thế lực đấu đá nhau. Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu lo lắng thật lâu, khi không nhìn thấy thuyền nhà bọn họ mới biết đội tàu đi nhanh như thế, chắc chắn thuyền nhà bọn họ bị bỏ lại phía sau rồi.

Mẹ Thiệu khẽ nói: "Đúng thế, đội tàu chúng ta phái thuyền nhỏ tuần tra khắp nơi, bây giờ nhóm Thanh Thanh tới đã rất an toàn, không sợ người giở trò xấu. Bà nhìn kìa, bà xem có phải thuyền nhà chúng ta không? Là Thịnh An, Thanh Thanh đó!"

Bà kích động như thế, giọng nói vô cùng lớn, Kiều Tụng Chi vội vàng nhìn theo hướng bà chỉ, ánh mắt đỏ lên, nói năng lộn xộn: "Đúng thế, có mệt không, sao lại bị phơi đen như thế!"

"Đi đi, chúng ta đi thôi." Mẹ Thiệu kéo Kiều Tụng Chi đi về phía cửa thuyền.

Sau khi Kiều Thanh Thanh nhận ra tàu chở khách mẹ bọn họ đang ngồi, một giây sau đã thấy hai người bọn họ liên tục nhảy cao, vẫy tay la lên: "Thanh Thanh, Thịnh An, Phi Phi, lão Thiệu ơi."

Thiệu Thịnh Phi hưng phấn vứt bỏ mái chèo, đứng lên phất tay: "Mẹ, mẹ mẹ, mẹ Kiều con ở đây, ở đây."

Kiều Thanh Thanh cũng rướn nửa người lên, trên mặt vô thức nở nụ cười, gọi: "Mẹ."

Nghe tiếng gào của bọn họ, cuối cùng lòng cô đã thả lỏng.

Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu chen đến lối ra, lối ra vào của tàu chở khách có quân nhân trông coi, Kiều Tụng Chi vội giải thích: "Chúng tôi không đi xuống, chỉ nhìn người nhà thôi. Đó là người nhà của chúng tôi, bọn họ không lên đây, chúng tôi chỉ gặp một chút thôi." Nói xong bà ấy không nhịn được mà rơi nước mắt.

Quân nhân nhìn lại, nhận ra là Kiều Thanh Thanh: "Bác sĩ Kiều, sao cô lại ở đây?"

"Anh Hứa, tôi đến thăm mẹ tôi."

"Được rồi, đừng ở lại quá lâu." Anh Hứa và đồng đội lùi về phía sau một chút, bảo những người trên boong tàu đừng đẩy, lui lại đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận