Thiên Tai Càn Quét

Chương 300: Vô Đề

Chương 300: Vô Đề

Cô tinh tường cảm giác được mình thu hoạch càng ngày càng nhiều, vẫn nhớ lần đầu cô thu lưới, bên trong chỉ có vài con, lần này đã đầy cả một xô rồi. Ở kiếp trước, cô vẫn còn đang trên đường lưu vong, bị chuột và gián làm hại, dù cho có chuẩn bị kĩ càng trước khi ngủ như thế nào thì sau đó vẫn sẽ từ trong nóng bức bất an bị chuột cắn mà tỉnh lại từ trong mộng.

Nhìn lũ gián trong thùng, cô hít sâu một hơi, bắt đầu làm tiêu độc, tiêu độc xong, cô sát trùng cả người và phòng tắm mới bước ra ngoài. Việc chế dược liệu được tiến hành trong một phòng không người khác, căn phòng này được cải biến thành phòng thuốc của cô. Hôm nay, vì dược liệu làm thuốc diệt gián mà cô vốn định sẽ thức cả ngày, làm xong rồi mới ngủ, đột nhiên cô nghe thấy dưới lầu có người đập cửa, nghe thanh âm có vẻ rất gấp gáp, nhịp tim của cô cũng nhanh chóng đập loạn lên.

Cô rửa tay rồi xuống dưới lầu.

“Bị ngã rồi, người nhà của ông nên đưa đi bệnh viện khám thử xem.” Kiều Thanh Thanh nghe thấy câu này, nhanh chóng xuống lầu, nhìn thấy ba Thiệu được người đỡ lấy, cả người nhìn qua có vẻ vô lực.

“Làm sao vậy?”

Mẹ Thiệu vừa khóc vừa nói: “Đồng nghiệp của ba con nói ông ấy không cẩn thận bị ngã xuống ống thoát nước, con xem xem, cả người đề mê mang rồi.” Thiệu Thịnh Phi sợ đến mức bật khóc, Kiều Tụng Chi giữ hắn lại để hắn không nhảy bổ vào người ba Thiệu, một tay thì trấn an mẹ Thiệu, bà gấp gáp nói với Kiều Thanh Thanh: “Trước tiên đỡ ba chồng con vào đã, con giúp mẹ một tay đi.”

“Làm phiền chú đưa ba cháu về rồi ạ, xin hỏi tên của chú là?” “Tôi họ Lục, cháu cứ gọi tôi là lão Lục đi.”

Đồng nghiệp của ba Thiệu đỡ ông tiến vào, đặt người ở trên giường rồi mệt mỏi mà lau mồ hôi, ông ta đỡ ba Thiệu về rồi lại đỡ lên nhà, thật sự là mệt muốn chết luôn rồi.

“Mẹ, mẹ mời chú Lục uống nước đi, con đi xem tình hình của ba.” Kiều Tụng Chi gật đầu, Lục Bình muốn đi bị Kiều Tụng Chi ngăn lại, khách khí dẫn đối phương đến phòng khách ngồi.

Mẹ Thiệu giúp ba Thiệu lau mồ hôi, cởi quần áo, nước mắt không ngừng rơi. Kiều Thanh Thanh an ủi vài câu, nhanh chóng giúp ba Thiệu kiểm tra miệng vết thương cùng bắt mạch.

Ba Thiệu nửa tỉnh nửa mê, thời điểm ông quét dọn vệ sinh, nắp giếng vốn dĩ không có vấn đề gì dưới chân bỗng dưng vỡ nát, một chân ông dẫm hụt rồi bị rơi vào cống thoát nước, ngã đến nỗi thất điên bát đảo, toàn thân đều là miệng vết thương.

“Không có việc gì, não bị chấn động một chút, nằm trên giường dưỡng sức mấy ngày là tốt rồi, mẹ, vết thương trên người ba cũng đều là bị thương ngoài da, xử lý tốt miệng vết thương rồi bôi thuốc sẽ không có việc gì, mẹ không cần quá lo lắng.” Kiều Thanh Thanh để lại thuốc cùng một xô nước, đóng cửa lại đi ra ngoài, để mẹ Thiệu giúp ba Thiệu rửa sạch miệng vết thương rồi bôi thuốc. Lục Bình còn ngồi ở ngoài, cả người ông ta đều là mồ hôi, quần áo cũng ướt đẫm, Kiều Thanh Thanh chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của ông ta, mời ông ta nhất định phải ở lại ăn cơm.

Lục Bình xua tay: “Không cần, không cần! Chú chỉ là thuận tay hỗ trợ, không phải việc gì quý trọng, anh Thiệu ngày thường cũng hỗ trợ chú rất nhiều, vậy đi, chú đi về trước đây, có cần chú xin nghỉ giúp lão Thiệu không?” “Phiền chú giúp ba cháu xin nghỉ đi, nghỉ nửa tháng.”

Đối phương kiên trì không ở lại ăn cơm, Kiều Thanh Thanh liền lấy một túi khoai lang đỏ cùng một túi đường cát trắng cho ông ta xem như quà tạ lễ. Lục Bình từ chối không được, đành phải nhận lấy, lúc về người nhà than vãn sao quần áo ông ta vừa bẩn vừa hôi như vậy, ông ta liền đem việc này nói ra. “Vậy còn được, người nhà kia còn biết lễ nghĩa, không như lúc trước ông giúp đỡ ai kia, mệt đến muốn chết mà nhà người ta đến ngụm nước cũng không cho uống, nghĩ lại vẫn khiến tôi tức chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận