Thiên Tai Càn Quét

Chương 208: Vô Đề

Chương 208: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh lấy ra một tờ giấy, thả xuống từ đầu mũi tên, tờ giấy lập tức bị cắt làm đôi.

"Cái này sắc bén quá."

"Không tốt bằng mũi tên đặc chủng, nhưng cũng đủ để ứng phó nguy hiểm, mẹ thử xem sao."

Kiều Tụng Chi đứng ở cuối phòng khách, nhắm vào bảng gỗ với tấm bia giấy gắn trên bức tường ở cuối hành lang, hít một hơi thật sâu sau đó bắn một mũi tên.

"Ầm" một tiếng, mũi tên cắm sâu vào tấm gỗ.

“Wow, mũi tên tự làm thật tốt. Thanh Thanh, con giỏi quá.” Ba Thiệu khen ngợi, mẹ Thiệu thì ngưỡng mộ Kiều Tụng Chi: “Bà thông gia thật lợi hại, bà bắn rất chuẩn.”

“Bà thông gia, bà cũng tới thử chút đi.”

Mẹ Thiệu liên tục xua tay: “Thanh Thanh cho tôi bắn thử nỏ đồ chơi mà tôi còn không học được, nói chi là cái này, đừng đưa tôi bắn, tôi sợ trượt tay lại làm mọi người bị thương.”

Sau đó, Thiệu Thịnh An cùng ba Thiệu tới thử một chút, đều cảm thấy cung nỏ tự chế này hiệu quả chỉ kém một chút so với nỏ mua. Anh đưa ra nhận xét kỹ lưỡng hơn: “Mẹ bắn một mũi tên, ba bắn hai mũi tên, anh bắn ra năm mũi tên, tổng cộng bảy mũi tên nhưng tới mũi tên thứ bảy anh cảm thấy mục tiêu chưa chính xác, nỏ cũng bắt đầu cong, có phải là dàn khung của nỏ sau khi bắn quá nhiều sẽ bị yếu đi không?”

Kiều Thanh Thanh gật gật đầu: “Dù sao cũng là tự chế, tay nghề sai sót không cách nào tránh khỏi, chất lượng nhiều lắm là chịu đựng được mười mũi tên, về sau cần sửa chữa điều chỉnh thêm. Vật liệu hạn chế nhiều lắm chỉ nên bắn ra tối đa được ba mươi mũi tên, sau ba mươi mũi tên sẽ hỏng, không có cách nào sửa chữa.”

Trịnh Thiết Huy dùng thử nó và nói rằng muốn đổi, nhưng chất lượng có hạn như vậy nên ông ta sẽ thương lượng về số lượng để đổi.

“Chiếc đồng hồ đeo tay này đổi hai mươi cung nỏ thêm hai trăm mũi tên.”

Kiều Thanh Thanh lắc đầu.

“Này, chất lượng của nỏ không được tốt lắm, dùng có ba mươi mũi tên đã hỏng, căn bản không xứng với chiếc đồng hồ nổi tiếng này nha tiểu Kiều. Đều là hàng xóm, cháu cứ hẹp dạ như vậy thật là tổn thương tình cảm quá.”

“Cháu không bán thành phẩm, cháu chỉ bán kỹ thuật.” Kiều Thanh Thanh nhìn ông ta rồi nhìn sang Vương Gia Hân và Trịnh Tú Nghi, nói ra quyết định của cô: “Cháu không có nhiều sức lực cùng vật liệu chế tạo cung nỏ số lượng lớn như vậy cộng thêm thời gian sửa chữa sau này. Cho nên sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cháu chỉ bán kỹ thuật, mọi người muốn mua tới trao đổi riêng với cháu, cứ như vậy đi, mọi người cứ suy nghĩ đi.”

Trịnh Thiết Huy và một số người khác tuần trước tận mắt nhìn thấy Kiều Thanh Thanh cùng Thiệu Thịnh An tiêu diệt hết bốn người cướp hổ báo, căn bản là không có cách từ chối giao dịch này. Về sau tất cả đều cùng cô trao đổi giao dịch, Trịnh Thiết Huy dùng đồng hồ gắn kim cương nổi tiếng đổi kỹ thuật cùng một bộ thành phẩm, người nhà họ Vương cầm một khối Ngọc Quan Âm trao đổi kỹ thuật, Trịnh Tú Nghi bỏ ra một đôi vòng tai kim cương đổi kỹ thuật và một bộ thành phẩm.

Kiều Thanh Thanh chỉ đem Ngọc Quan Âm vào bên trong, đồng hồ cùng vòng tai để Thiệu Thịnh An cất kỹ.

“Trong tay anh và em cũng cần cất giữ một chút vàng cùng hàng có giá trị cao, về sau có thể sẽ cần dùng tới.” Dù là tận thế, hàng có giá trị cao vẫn có giá trị nên thị trường.

“Được, anh sẽ cất nó đi.”

Mắt nhìn ra cửa sổ, Kiều Thanh Thanh nhíu mày: “Nơi đó hình như có cháy.”

Cô đi đến bên cửa sổ, quả nhiên trông thấy toà nhà thứ ba bên cạnh có lửa đang cháy ở sân thượng tầng 8.

“Cháy thật rồi, để anh qua xem một chút.” Thiệu Thịnh An dò hỏi ý kiến Kiều Thanh Thanh.

“Cùng nhau đi đi, mang theo bình chữa cháy.”

“Thời tiết nóng như thế này lửa cháy không phải chuyện nhỏ, đừng thấy chỉ đang cháy ở toà bên cạnh. Bây giờ, mặt trời đang nóng đỉnh điểm rất có thể tòa nhà này cũng sẽ bị cháy, không, toàn bộ tiểu khu đều có thể bị cháy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận