Thiên Tai Càn Quét

Chương 366: Vô Đề

Chương 366: Vô Đề

Mấy người bị Kiều Thanh Thanh làm cho mông lung, trong khoảng thời gian ngắn không biết là muốn đánh lộn trước hay là lục soát trước.

“Cô cũng dám đánh tôi! Tôi nhất định phải để cô đẹp mặt!” Người đàn ông bị Kiều Thanh Thanh niết tay lại nuốt không nổi khẩu khí này, sau khi bị Kiều Thanh Thanh ném tay ra liền xoa xoa cổ tay trước, đợi một lúc hòa hoãn liền phải phóng ra chỗ Kiều Thanh Thanh.

“Đừng cành mẹ đẻ cành con, lục soát trước!” Người dẫn đầu giữ chặt anh ta.

Kiều Thanh Thanh gắt gao lôi kéo Thiệu Thịnh Phi, tùy tiện để bọn họ lục soát, dù thế nào cũng không để tâm.

Trong văn phòng này căn bảng không có giấu vật tư, chắc chắn bọn họ không lục ra được gì.

“Này, ba lô các người cho chúng tôi xem một chút.”

Kiều Thanh Thanh nhướng mày: “Ba lô của chúng tôi?”

“Đúng!”

“Cái văn phòng này không phải của tôi, cho nên các người lục soát như nào tôi đều không có ý kiến, nhưng nếu muộn tùy tiện lục soát ba lô của ba người nhà chúng tôi, các anh nằm mơ đi.”

“Anh Diêu, trong ba lô bọn họ nhất định giấu đồ vật.”

“Anh Diêu, nơi nơi đều lục soát không thấy, nhất định là bị bọn họ giấu đi rồi.”

“Chắc chắn là như vậy! Tôi nói rồi sao lại cho chúng ta lục soát tự do như vậy, người phụ nữ đáng chết này khẳng định có chuẩn bị từ sớm!”

“Người đẹp, cô vẫn là nên tự giác một chút đi, chúng tôi cũng không muốn sinh sự, chúng ta hòa khí sinh tài, cô phối hợp một chút.”

Kiều Thanh Thanh mặt vô biểu tình: “Nếu ba lô của tôi không có đồ vật các người muốn, các người có thể bảo người này xin lỗi tôi sao?”

Cô nhìn về phía người đàn ông vừa rồi đẩy mình.

Người đàn ông xấu hổ buồn bực: “Cô nói bậy gì đó!”

Anh Diêu trừng mắt liếc anh ta một cái, quay đầu nhìn về phía Kiều Thanh Thanh: “Có thể.”

“Lục soát đi.” Kiều Thanh Thanh vứt cái ba lô trên mặt đất, để bọn họ lục.

Thiệu Thịnh Phi lo âu mà nắm chặt tay, Kiều Thanh Thanh nhẹ nhàng nắm tay hắn, ánh mắt nhu hòa yên lặng. Hắn được trấn an, không tiếng động gọi một tiếng em gái.

Ba lô không có cái gì gọi là vật tư bị giấu đi, ngoại trừ mấy cái bình nước, nếu không thì là quần áo, khăn lông cùng một ít đồ vật linh tinh khác.

“Chỉ có bên trong bình này có nước, chỉ có một ngụm.” Người đàn ông chọn lựa từ ba lô Kiều Thanh Thanh, lấy cái bình nước ra quơ quơ.

“Đó là nước của tôi.” Kiều Thanh Thanh nói.

Một tí nước như vậy, có giá trị gì? Anh Diêu bảo người đàn ông thả nước lại chỗ cũ, cùng Kiều Thanh Thanh nói câu ngượng ngùng muốn rời đi.

“Xin lỗi đâu?”

Người đàn ông trừng mắt: “Xin lỗi cái gì, cô đừng thấy không có việc gì làm thì đi sinh sự!”

“Lâm Tành, đi thôi! Còn lục soát văn phòng khác nữa!”

Lầm Thành đắc ý dạt dào nhìn Kiều Thanh Thanh một cái, lại nhìn Thiệu Thịnh Phi mắng một câu “Thằng nhóc ngu ngốc”, đem bình nước nhét vào trong lồng ngực mình, thấy thế, ánh mắt Kiều Thanh Thanh hơi lóe. Lâm Thành uy hiếp: “Đừng nói gì hết!” Sau đó dạo tới dạo lui mà đi theo sau đoàn người.

Cửa đóng lại, người kia không nhìn thấy sát ý trong mắt Kiều Thanh Thanh. Cô cụp mắt ngồi xuống nhặt ba lô lên trả lại cho mẹ Thiệu và Thiệu Thịnh Phi.

"Đây là thời thế gì thế, Thanh Thanh, một hồi bọn người đội trưởng Nhạc trở về phải nói với bọn họ chuyện này, quá đáng rồi."

"Vâng mẹ." Kiều Thanh Thanh đáp lời, dường như trong đầu lại hiện lên gương mặt của Lâm Thành.

Lúc nhìn thấy gương mặt kia, vài hình ảnh trong trí nhớ của Kiều Thanh Thanh bị kích thích hiện ra.

Lâm Thành là cháu họ của Lâm Minh Dũng, lúc Lâm Minh Dũng ly hôn với Kiều Tụng Chi, Kiều Thanh Thanh mới bảy tuổi, khi đó Lâm Thành mới ba tuổi. Hơn hai mươi năm không gặp, đương nhiên Lâm Thành không biết Kiều Thanh Thanh, mà Kiều Thanh Thanh vốn không biết anh ta. Song, kiếp trước người đến tìm cô là Lâm Thành, cũng là Lâm Thành đưa cô đi gặp mặt Lâm Minh Dũng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận