Thiên Tai Càn Quét

Chương 125: Vô Đề

Chương 125: Vô Đề

Thời tiết hiện tại chính là một chiếc tủ đông tự nhiên, trước đó Kiều Thanh Thanh không chuẩn bị đá viên cho thời tiết nóng bức, chính là định đợi đến sau khi giảm nhiệt mới làm, như vậy càng tiết kiệm được chút tiền. Mẹ cô ở một mình một phòng, bình thường sẽ không có ai đi vào, phòng ngủ dùng để làm đá là thích hợp.

Nghe thấy vậy, cô gật đầu: "Vậy lát nữa con sẽ đi thu lại.”

"Được, lấy hết rồi thì con bỏ thùng nước mới vào, mẹ sẽ xem.”

Hai mẹ con vừa trò chuyện xong, Thiệu Thịnh An ở bên ngoài nói: "Con đi đổ rác."

Kiều Thanh Thanh vội vàng quay đầu lại: "Em cũng đi.”

Lúc lũ lụt, mọi người vứt rác bừa bãi, nước sẽ cuốn đi mọi thứ. Bây giờ nước lũ đã đóng băng, không còn dám tùy tiện vứt đồ xuống dưới lầu nữa, dần dần những khu vực không người ở gần đó đã trở thành điểm đổ rác thải. Hai người vứt rác rồi về nhà, trên đường Thiệu Thịnh An dừng lại nhìn cô: "Thanh Thanh, anh cảm thấy mình rất vô dụng."

“Anh là Thiệu Thịnh An tốt nhất, trong lòng em không ai có thể thay thế được anh.” Kiều Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào mắt anh.

Điều khiến Kiều Thanh Thanh ngạc nhiên là đôi mắt của Thiệu Thịnh An lại đỏ hoe, hàng mi ướt đẫm nước mắt. Anh dùng tay áo lau nước mắt thật mạnh, ôm Kiều Thanh Thanh vào lòng. Kiều Thanh Thanh yên lặng tựa vào ngực anh, ôm lấy eo của anh.

"Sau này anh sẽ bảo vệ em thật tốt, bảo vệ gia đình này, sẽ không để em phải khổ cực.”

Mũi Kiều Thanh Thanh cũng đã cay cay, cô biết điều Thiệu Thịnh An nói chính là kiếp trước ‘một mình chèo chống rất khổ cực, chúng ta cùng nhau bảo vệ gia đình này.’

"Được, chúng ta cùng nhau nỗ lực."

Đêm đó, Thiệu Thịnh An nằm mơ một giấc mơ.

Cảnh trong mơ vô cùng mờ mịt, anh nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc đang đi trong bóng tối, khom người, thận trọng đi sát bức tường. Trong những kiến trúc bên đường, một số căn nhà đang sáng, ánh sáng chiếu xuyên qua cửa sổ, con đường được bố thí cho một chút ánh sáng, không đến mức hoàn toàn tối thui không thấy đường. Người phụ nữ mặc một chiếc áo quân nhân cũ, cúi đầu men sát theo tường và bước đi rất nhanh.

Không nhìn thấy rõ mặt nhưng Thiệu Thịnh An đã nhận ra đó chính là vợ anh, Kiều Thanh Thanh.

Anh có một loại dự cảm, đây chính là ‘kiếp trước’ mà vợ mình nói. Ở đây có phải là căn cứ của người sống sót mà vợ mình đã từng nói sẽ xuất hiện trong tương lai không?

Ý nghĩ này vừa mới hiện ra, trong bóng tối liền có một đôi tay vươn ra, một đôi tay nứt nẻ thô ráp, móng tay dính đầy bùn đen, ra sức túm chặt người phụ nữ.

Thiệu Thịnh An vô cùng lo lắng, nhưng anh không thể động đậy, chỉ có thể lớn tiếng kêu cứu. Nhưng anh phát hiện mình không phát ra được âm thanh, chỉ có thể giương mắt nhìn đôi tay đó dùng sức kéo người phụ nữ nghiêng ngả.

Người phụ nữ lại không hề phát ra một tiếng động nào, thậm chí cô còn trở tay nắm lấy bàn tay kia, ngả người dựa sát qua, một tay còn lại lấy ra một con dao làm bếp từ trong túi, cô không chớp mắt mà chặt mạnh xuống.

Một tiếng hét thảm khàn khàn vang lên, người phụ nữ giơ chân đá qua, đạp người đó ngã xong liền vứt bàn tay vừa bị chặt đứt ra ngoài, từ đầu đến cuối sắc mặt đều không đổi. Cất con dao làm bếp lại, cô tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã biến mất ở con hẻm nhỏ này. Thiệu Thịnh An sững sờ đi theo, anh nhìn thấy người phụ nữ đi qua con hẻm tối, đến một khu ổ chuột tồi tàn, tiến vào một căn nhà nhỏ hẹp. Cô nằm xuống ngủ trong đêm tối, Thiệu Thịnh An nhìn thấy cô đè con dao bếp dưới tay phải mình.

Giấc mơ này quá chân thực, Thiệu Thịnh An nhìn bóng người đó trong bóng tối, trong lòng thắt lại.

Cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên sáng lên ánh đèn, thế giới đen tối này cuối cùng cũng có chút ánh sáng. Trong khu ổ chuột cũng có đèn đường, chiếc đèn đường gần nhất cách nơi người phụ nữ ở cũng phải khoảng 100 mét
Bạn cần đăng nhập để bình luận