Thiên Tai Càn Quét

Chương 290: Vô Đề

Chương 290: Vô Đề

Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Kiều Thanh Thanh bắt đầu bày quầy hàng.

Ngày đầu tiên bán hàng mẹ đi theo cô, cô lái xe ba bánh đến tường vây bên trái ở cửa tiểu khu, giơ bảng quảng cáo "Lang y bác sĩ Kiều."

Kiều Tụng Chi nhìn tấm biền bật cười: "Cái này hay lắm."

"Đương nhiên rồi ạ, đây là Thịnh An viết đó. Mẹ, mẹ cảm thấy viết không đẹp sao?"

Được rồi, Kiều Tụng Chi làm hài lòng tính trẻ con của con gái, không nói nữa.

Đèn năng lượng mặt trời treo trên xe giống như mặt trời nhỏ chiếu vào sạp hàng này.

Xung quanh ồn ào, Kiều Tụng Chi nhìn xung quanh, có thể thấy trên con đường này có những sạp hàng khác. Có quầy hàng tối tăm ẩn trong bóng tối, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của chủ quán. Có quầy hàng đốt ngọn nến, hoặc mở đèn pin để chiếu sáng. Bà nói với Kiều Thanh Thanh: "Có nhiều người bày quầy hàng quá, không biết sau này có người bên trật tự đô thị thu phí mở quán không."

"Chuyện này sau này hãy nói, chúng ta chỉ mở ra buôn bán nhỏ thôi." Kiều Thanh Thanh dọn bàn ghế xong: "Mẹ, ngồi đi."

Kiều Tụng Chi ngồi xuống, mở ba lô của mình ra, lấy kim và len bắt đầu đan. Kiều Thanh Thanh nhìn một lúc nói: "Mẹ, mẹ đan nơ bướm sao?"

"Con nhìn ra sao, đúng là nơ bướm. Trước kia mẹ nhìn thấy rất nhiều cô bé thích đeo nơ bướm trên đầu, khi còn bé con cũng thích đó, nhưng sau khi lên cấp ba con không thích nữa."

Ký ức quá xa xưa, Kiều Thanh Thanh phải nghĩ một lúc mới nhớ ra. Cô bất đắc dĩ cười: "Mẹ, đây chẳng phải cho trẻ con à, lên cấp ba con lớn rồi, sao không biết xấu hổ mà đeo đồ của trẻ con chứ."

"Sao không được, mẹ đan chiếc đầu tiên cho con mang được không?" Kiều Tụng Chi nhìn cô với vẻ mong đợi.

Kiều Thanh Thanh nhìn ánh mắt bà ấy, không từ chối được mà nói: "Vâng, vậy mẹ đan nhỏ thôi, đừng to quá."

"Không to đâu, sẽ rất đẹp."

Buổi tối ngày đầu tiên bán hàng, Kiều Thanh Thanh chỉ bán được một đơn, Trì Ngọc Tú ở sát vách đến ủng hộ. Bà mua ba miếng thuốc dán nói dán cho mẹ chồng: "Bà ấy mỏi lưng." Giá năm cân khoai lang, Kiều Thanh Thanh nhận.

Người đến hỏi thăm không phải ít, buổi tối mọi người tránh được ánh nắng chói chang, là cơ hội tốt để ra ngoài làm việc đi dạo. Sau khi căn cứ vội vàng tiến hành diệt chuột, sự an toàn trên đường được đề cao, mấy hôm nay liên tục có người vào xã khu Bình An ở, buổi tối vô cùng náo nhiệt. Sạp hàng của Kiều Thanh Thanh sáng nhất trên đường, hộ gia đình xung quanh đi hóng mát, đi tới đi lui, di mệt tìm chỗ ngồi nghỉ, cuối cùng đều tụ tập trước gian hàng của cô.

"Trẻ như thế đã làm bác sĩ rồi."

"Đèn này là đèn gì vậy, sao sáng như thế?"

"Đèn năng lượng mặt trời à, biết sớm như thế tôi cũng mua mấy cái để trong nhà, bây giờ muốn mua một cái cũng không biết mua ở đâu."

"Này em gái, đèn của em có bán không?"

Kiều Tụng Chi khẽ nói: "Sao giờ chúng ta giống quầy bán đèn thế này."

Kiều Thanh Thanh dở khóc dở cười: "Không sao ạ, có người để ý đến đèn của chúng ta thì sau này cũng có người chú ý đến biển hiệu của chúng ta thôi."

Sau khi về nhà nói chuyện với mẹ Thiệu, mẹ Thiệu nói: "Như thế không phải rất tốt sao, trước sạp hàng nhiều người mới tốt, rất an toàn, người xấu cũng không dám làm chuyện xấu trước mặt nhiều người như thế."

Kiều Tụng Chi không nghĩ đến góc độ này, nghe mẹ Thiệu nói thế thì hơi sửng sốt: "Đúng rồi, tôi hồ đồ rồi."

Thiệu Thịnh Phi ở một bên hỏi Kiều Thanh Thanh: "Em gái, lần sau em dắt anh đi cùng được không, anh cũng muốn bán hàng."

"Được chứ, vậy anh nói với mẹ, mẹ đồng ý thì em dẫn anh đi cùng được không?"

Thiệu Thịnh Phi vội hỏi mẹ Thiệu: "Mẹ, con có thể đi không?"

Mẹ Thiệu sợ hắn gây thêm phiền phức cho Kiều Thanh Thanh, chuyện này không phải đi chơi, là bày quầy bán hàng nghiêm túc đó.

"Phi Phi rất ngoan sẽ không gây phiền phức, nếu bà đồng ý để nó ra ngoài thì tôi sẽ trông nó." Kiều Tụng Chi nói.

Mẹ Thiệu đồng ý, dặn Thiệu Thịnh Phi phải nghe lời lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận