Thiên Tai Càn Quét

Chương 454: Vô Đề

Chương 454: Vô Đề

Anh phải đi xem xem thế giới bên ngoài bây giờ ra sao rồi. Bọn họ sống ở xã khu mới nhưng không thể mù mờ tình hình bên ngoài.

Đây là lần đầu tiên đời này Kiều Thanh Thanh ra khỏi căn cứ. Đời trước cô ỷ mình có cung nỏ tự chế, một mình ra khỏi căn cứ đi tìm vật tư vài lần, đào cây dại hoặc tìm củi nhóm lửa. Nhưng từ khi vô tình lạc vào một khu vực ăn thịt người loại nhỏ, cảm nhận sâu sắc sự mạo hiểm của dã ngoại thì cô không còn ra ngoài lẻ loi thêm lần nào nữa.

Thực ra căn cứ không phân chia giới hạn rõ ràng. Phần đông người sống sót tới từ bên ngoài cũng chưa có biện pháp định cư tại căn cứ, chỉ có thể tìm chỗ ở bên ngoài. Ngày qua ngày, căn cứ không ngừng mở rộng ra phía ngoài. Còn những người sống sót không muốn tới gần căn cứ sẽ nỗ lực rời xa nơi đây, khiến cho giữa khu vực ngoài căn cứ và nơi tập trung của người sống sót dã ngoại xuất hiện một ranh giới ngăn cách rộng rãi khoảng bảy, tám km.

"Công việc của chúng ta chính là tuần tra. Việc ở khu vực dã ngoại khá vất vả, còn phải cẩn thận đàn chuột bên ngoài và cả những người sống sót ở đó. Có người sống sót đi ra từ căn cứ, đào rau củ dại hay gì đó thì khá dễ nhận dạng, có người sống sót ở vùng dã ngoại thì hơi khó chung sống, tốt nhất các cô cậu đừng đánh lẻ, tuyệt đối đừng một mình đi giao lưu với người sống sót ở vùng dã ngoại."

Đội trưởng kinh nghiệm dồi dào dặn dò những tay bắn cung nỏ mới tới bên Kiều Thanh Thanh. Lần nào anh ta cũng phải nói lại những lời này đến ngán, nhưng phiền mấy vẫn phải nói, không thì phải thay phiên đi trực. Thực tế không ai có thể làm công việc ở vùng dã ngoại trong một thời gian dài. Xong tháng này anh ta cũng phải xin tạm chuyển sang đơn vị khác nghỉ ngơi một tháng.

"Nghe hiểu chứ?"

"Hiểu ạ!"

Thiệu Thịnh An trả lời, nghiêng đầu cười với Kiều Thanh Thanh. Dù công việc ở vùng dã ngoại khá khó nhưng chỉ cần được làm việc cùng Thanh Thanh là anh lập tức chẳng còn lo lắng nữa. Anh muốn sánh bước bên Thanh Thanh.

Kiều Thanh Thanh đáp lại anh bằng một gương mặt tươi cười, nắm chặt chiếc nỏ trong tay.

"Được rồi, lên xe xuất phát!"

Vùng dã ngoại đã được mở rộng mấy con đường chính, mặt đường bằng phẳng đi xe lên được. Đội ngũ tách ra, Kiều Thanh Thanh, Thiệu Thịnh An và ba đội viên khác của đội an ninh cùng ngồi trên một chiếc xe máy ba bánh.

Ba đội viên đội an ninh đều được trang bị súng, nghe nói bên Diệp Sơn phân phát xuống dưới.

"Chỗ này còn tối hơn cả trong căn cứ." Xe ba bánh đi chậm rãi, Thiệu Thịnh An ngồi trên thùng sau xe hơi xóc nảy, nhẹ giọng nói.

Đây là một loại bóng đêm không chứa sự sống và hơi người.

"Rau củ dại gần khu vực này có vẻ đã bị moi sạch. Nếu muốn đào thêm khả năng phải đi xa hơn." Kiều Thanh Thanh rọi đèn pin qua đống đổ nát, các góc tường đều trụi lủi.

Đang nói thì cô nghe thấy tiếng động, lập tức trở nên cảnh giác, người của đội an ninh bên cạnh cũng nói: “Dừng lại.”

Tài xế cũng là thành viên đội an ninh, phản ứng mau lẹ, lập tức quẹo vào giấu xe đi. Năm người tìm chỗ nấp gần đó, tắt đèn quan sát, Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An đứng ở hai nơi có độ cao khác nhau, chiếc nỏ trong tay nhắm ngay tới phía phát ra tiếng.

"Hôm nay đào chẳng được bao nhiêu rau củ dại, gần như tuyệt tích luôn."

gần như tuyệt tích luôn."

"Phải vào những căn nhà cũ tìm, cỏ dễ thấy ở ngoài đều bị đào đi hết rồi."

"Tôi không dám vào nhà đâu, lần trước bị chuột khợp một nhát suýt nữa phải cắt chi. Ông xem bây giờ tôi đi đường cũng khập khễnh này."

"Thế hay là tới chỗ xa hơn đi, mà tôi không dám đâu, lỡ gặp nguy hiểm là chẳng chạy về được. Ở gần đây có khi còn gặp đội tuần tra, khá an toàn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận