Thiên Tai Càn Quét

Chương 66: Vô Đề

Chương 66: Vô Đề

Bà Vương đứng bên cạnh nghe từ nãy đã cảm thấy rất sốt ruột, rốt cuộc bà ấy cũng có cơ hội lên tiếng, bà ấy nhanh chóng phụ họa: “Đúng vậy, cháu gái, cháu rể của tôi và con của chúng đều là người thân máu mủ với tôi, mối quan hệ huyết thống vô cùng gần gũi, trước khi xuất giá, hộ khẩu của cháu gái tôi ở đây, sau khi kết hôn cũng không thay đổi hộ khẩu. Không thể nói con bé là người ngoài chỉ vì con bé đã kết hôn, sinh con được, như vậy hẳn con bé vẫn là người ban đầu ở đây.”

Ông Vương cũng vung vung cây ba-toong: “Chắc chắn đất nước cũng muốn cứu sống tất cả đồng bào, sau này mọi người cần đồng tâm hợp lực, tôi nghĩ chúng ta cứ chia nhu yếu phẩm theo đầu người trước, phần còn lại xử lí theo ý Tiểu Thiệu, mọi người tiết kiệm một chút, dù sao sau này đồ viện trợ cũng được chuyển đến thêm.”

Trịnh Thiết Huy không thể nói thêm gì, miệng Tống Kiện Dân hết mở lại đóng, nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào phản bác ý kiến này.

Cuối cùng mọi chuyện diễn ra theo hướng này.

Phần nhu yếu phẩm còn lại vẫn được đặt nguyên trong thùng, Kiều Thanh Thanh chủ động đề xuất để những thùng đồ này ở nhà mình: “Nếu thiếu, mọi người cứ trực tiếp tìm tôi, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”

“Vậy giao cả cho Tiểu Kiều, đây là lương thực cứu mạng của mọi người, mong cháu bảo quản thật tốt.” Trịnh Thiết Huy cười nói.

Vừa kéo thùng đồ về nhà, Kiều Tụng Chi vừa thở dài: “Ngay cả phân nhu yếu phẩm cũng có thể phiền phức đến vậy, thật giống cảnh đấm đá nhau trên TV.”

“Hiện tại vẫn chưa đâu vào đâu, bây giờ bọn họ vẫn cố gắng tỏ ra phối hợp, sau này sẽ không thể giải quyết vấn đề chỉ bằng mấy câu đơn giản như vậy.” Kiều Thanh Thanh bảo Thiệu Thịnh An kéo thùng đồ vào, đặt ở góc phòng khách. Thiệu Thịnh Phi liền tò mò liếc nhìn, Kiều Thanh Thanh liền trêu hắn: “Anh cả, thùng này giao cho anh trông chừng, tuyệt đối không được để người khác tùy tiện mở ra, anh làm được không?”

Đây quả là một nhiệm vụ hay ho, Thiệu Thịnh Phi nghiêm túc gật đầu: “Em yên tâm, anh sẽ không cho người xấu mở thùng đâu.”

Sau đó, Thiệu Thịnh An hỏi Kiều Thanh Thanh tại sao cô lại muốn để nhu yếu phẩm còn lại ở nhà mình, Kiều Thanh Thanh cười, đáp: “Nếu để nhà chúng ta canh chừng, em mới có thể đảm bảo thật sự không có ai táy máy số nhu yếu phẩm này, nếu để ở nhà khác, sau này dù hao hụt cũng không có ai đứng ra phán xét công bằng. Hơn nữa nghe giọng điệu Trịnh Thiết Huy như vậy, ông ta hẳn muốn nắm quyền kiểm soát, nhà 801 chúng ta tuyệt đối không thể để ông ta đạt được ý đồ này, nếu về sau ông ta có quyền kiểm soát mọi chuyện, chúng ta cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.”

Thiệu Thịnh An đã rất cố gắng làm quen với đống quy tắc mới của tòa nhà trong thời gian qua, sau khi suy xét kĩ lưỡng, anh hiểu cách mà bà xã nhà mình nói mới là cách đúng đắn. Bọn họ ở tầng 8, vốn là nơi an toàn nhất, lại sớm chuẩn bị từ trước, cuộc sống những ngày tháng về sau chắc chắn không tệ, nếu muốn đảm bảo an toàn cho gia đình mình, trước hết bọn họ phải có tiếng nói riêng, dù bọn họ không muốn trở thành người có quyền lực nhất trong tòa nhà này.

“Trước đây chú Thúc cũng như vậy sao?” Anh hỏi.

“Đúng.” Kiều Thanh Thanh gật đầu xác nhận: “Trong khoảng thời gian này đồ cứu hộ được thả dù xuống, có đôi khi rơi xuống nhà chúng ta, đôi khi nhu yếu phẩm rơi xuống nhà chúng ta bên này, cũng có khi rơi xuống nhà Trịnh Thiết Huy, ông đến tìm em, yêu cầu em phải phân phát đồ xuống dưới, ban đầu em cũng không từ chối nên ông khá hòa nhã, cũng trông coi tầng 8 khá cẩn thận, em cũng bớt được không ít việc. Nhưng cứ tiếp tục phân phát nhu yếu phẩm như vậy không thỏa mãn được ông, trong lòng có tham vọng, muốn nắm quyền phân chia nhu yếu phẩm của cả tòa nhà này, ông cũng đâu thể phân chia công bằng được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận