Thiên Tai Càn Quét

Chương 163: Vô Đề

Chương 163: Vô Đề

“Chết rồi, sau khi đâm trúng mẹ tôi hắn ta cũng dùng cây băng đó đâm xuyên tim của mình tử vong tại chỗ. Vợ của hắn cũng chết trên giường bệnh rồi.”

Ôm chiếc thùng xốp đi về nhà, Kiều Thanh Thanh ngồi im lặng cả đêm, ngày thứ hai sáng sớm đã lôi sách ra đọc.

“Con có muốn tìm một bác sĩ để dạy kèm không?” Sau đó vài ngày, Kiều Tụng Chi thăm dò hỏi.

Kiều Thanh Thanh lắc đầu: “Con có thể tự học được.” Bác sĩ Ngụy đã giúp cô có nền tảng vững chắc rồi.

“Vậy là tốt rồi.”

Cô nhìn bóng lưng của mẹ đi ra khỏi phòng, trong lòng Kiều Thanh Thanh thầm nghĩ giờ cô không muốn thiết lập mối quan hệ nào thân thiết nữa.

Kiếp người như con kiến càng, tai họa ập tới lúc nào cũng không biết, trong lòng dù có mạnh mẽ như thế nào nhưng mỗi lần chia xa đều rất đau khổ.

Sau đó, mỗi tháng Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An đều sẽ tới nhà bác sĩ Ngụy để tặng đồ, chị Trần nói bọn họ đừng có tặng nữa: “Mọi người trong nhà đều làm việc mà, chị cũng đến bệnh viện thành phố để làm hậu cần rồi, trong nhà không thiếu vật phẩm đâu, em cũng phải nghĩ đến bản thân, đầu năm dự trữ đồ mới là điều cần thiết.”

“Không sao đâu, em cũng đã dự trữ ở nhà rồi nên mới tặng mà, chị cứ yên tâm nhận lấy đi, đây là em cho bé An, cô thương nó nhất nhà mà.”

Chị Trần chỉ có thể nhận lấy, ôm con gái đến: “Gọi dì đi, phải có dì mang gạo mang sữa đến nên con mới lớn được như này đó.”

Bé gái gầy gầy tiểu An ngại ngùng gọi dì sau đó quay mặt lại ôm chặt chị Trần.

Đã một năm trôi qua kể từ lúc nhiệt độ giảm mạnh, ở kiếp trước cái giá lạnh thấu xương kéo dài suốt hai năm, Kiều Thanh Thanh không biết ở kiếp này có thay đổi hay không, thời gian thảm họa lũ lụt thay đổi khiến cho cô nhận ra, trên đời này không có thứ gì sẽ không thay đổi, cô lúc nào cũng làm tốt công tác chuẩn bị mới có thể sẵn sàng đối phó với những tình huống phát sinh nguy hiểm một cách đột ngột.

Thiệu Thịnh An là người hiểu rõ tâm tư cô nhất. Anh đã quyết tâm mạnh mẽ nghiên cứu kỹ càng về máy phát năng lượng mặt trời trước đó, có thể thuận lợi tháo rời, bây giờ thiết bị đã được đặt sẵn ở trong phòng.

Sau đó, anh nhận thức được tầm quan trọng trong việc thành thạo một kỹ năng, ngoại trừ tập luyện, bình thường vẫn luôn tiếp tục nghiên cứu học tập, học lý thuyết rồi đến thực hành, dựa trên những sách hướng dẫn của Kiều Thanh Thanh anh đã nghiên cứu chuyên sâu thêm về mạch điện, máy phát điện, hệ thống máy sưởi,...

Kiều Thanh Thanh rất ủng hộ điều này, ấm áp khuyến khích: “Vậy giao cho anh nha, máy phát điện mặt trời anh đều có thể tháo, những thứ khác khó hơn không làm khó được anh, tiện thể anh có thể học cách sửa điều hòa, mặc dù em để không ít điều hòa ở trong phòng, đều là những sản phẩm tốt nhưng vẫn lo lắng rằng sau này nhiệt độ quá cao, điều hòa lâu không sử dụng sẽ nhanh bị hỏng, sau này lại không có cái để sử dụng.”

“Giao cho anh đi.” Thiệu Thành An rất tự tin.

Hai vợ chồng đều nỗ lực chuyên tâm vào chuyên môn để chuẩn bị tốt cho trận chiến sống còn trong tương lai.

Có một ngày, ba Thiệu nhìn thấy Thiệu Thịnh An đang nghiên cứu sách về mạch điện, nhắc nhở anh một câu: “ Có thư viện đã bị cháy hai ngày trước, nghe nói ngọn lửa cháy rất lớn, lan cả sáng tầng hai, ba nghĩ mấy ngày nữa chỗ đó sẽ được xây lại, được xây lại thì chắc chắn phải làm đường điện mới mà, ở bên đó nghe nói đều làm hệ thống sưởi, nếu không có điện thì mọi người bên đó sẽ phải chịu cái giá lạnh, Thịnh An nhà mình lúc đó có thể đi làm rồi ha.”

Thiệu Thịnh An nghe xong nở nụ cười: “Lúc đó con sẽ chú ý.”

Mẹ Thiệu vừa gấp quần áo vừa nói: “Các tòa nhà hiện nay chính phủ xây nơi trú ẩn đều được lắp máy sưởi, thực sự rất tốt, dì Vương lầu dưới phòng 701 nói phòng sát cạnh họ 702 muốn đưa ông Điền đến chỗ lánh nạn, nói ở đó có máy sưởi, buổi đêm có thể có giấc ngủ ngon, đáng tiếc là đã đầy rồi, không thể vào nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận