Thiên Tai Càn Quét

Chương 147: Vô Đề

Chương 147: Vô Đề

“Chắc là ba con họ có mâu thuẫn gì đó rồi, khi nào em có thời gian thì đi gặp cô ấy xem, tìm hiểu rõ xem là có chuyện gì xảy ra. Công việc này của anh không thể mất được.”

“Đi nhanh đi, anh thấy thái độ hôm nay lúc trở về nhà của giám đốc Lâm đối với anh không tốt, ông ấy ghi thù rồi đó.”

Ngay lúc này tại nhà họ Lâm, Vu Mạn Thục mới tan làm về nhà, con gái đưa cho bà ta khăn bông ấm để lau người: “Ông bà nội đi ngủ từ lâu rồi, ở trên tầng hai.”

“Ừm. Sao nhà lại yên lặng thế, ba con sao thế?”

Lâm Vy Ni lắc đầu: “Con không biết, từ lúc về cứ như vậy, ông bà nội hỏi gì cũng không nói.”

“Ừ, không sao đâu, đã nấu xong cơm tối chưa?”

Sau bữa tối, ở trong phòng ngủ, Vu Mạn Thục hỏi Lâm Minh Dũng có phải gặp khó khăn gì hay không. Mặc dù thiên tai phá hủy rất nhiều nhưng căn cơ của nhà mẹ bà ta vẫn còn, bây giờ anh họ bà ta vẫn có chức vị, thậm chí còn mới lên chức. Bà ta dựa vào quan hệ của anh họ, cùng chồng từ bỏ kinh doanh đi sang chính trị, một người ở thị chính, một người ở thuyền vật tư, coi như là song kiếm hợp bích. Nhà họ Lâm không hề ngã, ngược lại còn phát triển tốt hơn.

Đối diện với vợ, Lâm Minh Dũng không có gì phải giấu giếm cả, kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay.

“Con bé chết tiệt đó hại tôi mất hết mặt mũi, quả nhiên đứa con này không lớn lên ở bên cạnh mình thì không được, bất hiếu không vâng lời.” Lâm Minh Dũng than thở

“Cũng không biết tại sao lại hận tôi như vậy, lúc thi đỗ đại học thì không nhận lì xì của tôi, kết hôn cũng không cho tôi đi, làm như không có người ba này vậy. Thật là làm tổn thương tôi.”

Vu Mạn Thục mỉm cười: "Trẻ con không hiểu chuyện, anh so đo với con bé làm gì. Được rồi đừng tức giận nữa, vẻ mặt tối sầm của anh làm ba mẹ và Vy Ni, Đức Tuấn sợ chết khiếp. Công việc bên thuyền vật tư anh làm cho tốt, đừng nghĩ bây giờ không có quyền lực gì, nhưng đó là nơi dễ dựa vào quân đội địa phương nhất. Anh cũng biết địa vị bây giờ của quân đội đấy, em làm việc ở tòa thị chính nghe thì oai phong đấy, nhưng trong thời loạn thì cây súng mới là điều quan trọng nhất. Sau này anh nắm lấy cơ hội tiến vào trong quân đội thì nhà chúng ta mới có tương lai. Vì chút chuyện nhỏ kia mà anh tức giận thì không đáng, tâm tư của anh nên đặt vào tiền đồ quan trọng hơn. Thằng nhóc Đỗ Kiệt kia, nếu như anh không vừa mắt thì đuổi đi, người trẻ biết xem sắc mặt người khác đâu chỉ có mình cậu ta, không cần phải khiến bản thân thêm ấm ức làm gì.”

Sau khi dỗ được Lâm Minh Dũng thì Vu Mạn Thục kéo chăn rồi nhắm mắt lại.

Kiều Thanh Thanh cũng không biết cái tát kia của cô lại còn có câu chuyện phía sau như vậy. Sáng ngày hôm sau, cô dậy rất sớm đi vứt rác, đi vòng qua phòng điện kia xem qua một chút, nhìn từ xa quả nhiên là có rất nhiều phần mộ.

“Thanh Thanh về rồi đó à, sức khỏe mẹ cháu tốt chứ?”

Cô xoay người thì nhìn thấy Trịnh Thiết Huy.

“Chú có việc gì?” Trải qua sự việc lần trước, cô nghĩ là cũng không cần phải duy trì lễ nghi hàng xóm với Trịnh Thiết Huy nữa.

Nụ cười của Trịnh Thiết Huy cứng đờ lại, giả vờ nhiệt tình hỏi tiếp: “Chú muốn hỏi thăm, không phải mọi người đến bệnh viện thành phố sao, vậy bệnh viện ở đó có khoa tâm thần hay không, chứ khoa tâm thần của bệnh viện huyện ở đây lại không có bác sĩ.”

“Cháu không rõ.”

“Vậy sao, đáng tiếc quá, nhưng vậy cũng tốt!” Trịnh Thiết Huy nói ông ta sắp đi làm, sau đó vẫy vẫy tay rồi trượt giày băng đi. Lúc Kiều Thanh Thanh đi lên lầu thì nhìn thấy Trịnh Lương Đống đứng ở cửa. Cảnh tượng này rất quen mắt, Trịnh Lương Đống thường xuyên đứng ở cửa phiền muộn trầm tư nhìn dòng người qua lại, cho tới bây giờ họ vẫn chưa chào hỏi nhau tiếng nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận