Thiên Tai Càn Quét

Chương 323: Vô Đề

Chương 323: Vô Đề

Nếu tôi có em ruột chỉ sợ cũng không hiểu tôi được như em ấy. Tôi còn đang nghĩ đến chuyện tháng sau đề cử em ấy lên làm chủ nhiệm cục công trình đô thị. Cả lý lịch và năng lực của em ấy đều đạt đủ điều kiện. Haiz, Minh Dũng à, em hãy làm tốt và cẩn thận việc này, không thể phớt lờ tiếng nói của người dân. Hiện giờ sương mù dày đặc chèn ép người ta, không biết bao giờ mới lui. An ủi dân chúng là công việc trọng tâm nhất."

"Vâng, em hiểu thưa thị trưởng."

Khóe môi Vu Tịnh Thâm khẽ giật giật. Chỉ có người trong nhà mới gọi ông ta là "thị trưởng", ra ngoài người khác toàn gọi ông ta "thị trưởng Vu", nghe cực kỳ chói tai.

"Tập hợp những bảng khảo sát đó lại, phân loại theo quy tắc, chẳng hạn như nhu cầu về đồ ăn, thuốc men... chia ra sửa soạn lại hết, chuẩn bị xong thì giao tài liệu cho tôi." Ông ta phải chọn lựa cẩn thận, những nhu cầu này có thể tượng trưng cho sự tồn tại của thị trưởng như ông ta, hơn nữa còn được tuyên dương bốn phía, mở rộng tầm ảnh hưởng.

Lâm Minh Dũng rủ mi mắt: "Em biết rồi, anh Thâm."

Lại qua ba ngày, các binh sĩ mặc quân trang lại đến đưa vật tư, số lượng đưa đến lần này là mười ngày.

Trong số vật tư này không có giấm trắng, các binh sĩ đưa vật tư đến cũng không hề đề cập bất cứ điều đến giấm trắng cả, gần như Kiều Thanh Thanh có thể khẳng định, bức thư về lời tiên đoán kia không được coi trọng lắm.

Sớm phát hiện ra công dụng của giấm trắng hơn một chút, có lẽ sẽ có người có thể sớm dùng giấm trắng hơn, khiến cho tốc độ sinh sản của côn trùng trong cơ thể chậm lại một chút.

Có lẽ chính cái một chút đó sẽ có thể làm cho nhiều người có cơ hội sống hơn.

Kiều Thanh Thanh rơi vào trầm tư, cô quyết định trực tiếp nói ra tác dụng của giấm trắng, nhưng không thể dùng danh nghĩa của mình được. Cô với Thiệu Thịnh An nhanh chóng nói chuyện với nhau, do Thiệu Thịnh An giúp cô che giấu, ngăn cảm tầm mắt của mấy người ba Thiệu. Kiểu Thanh Thanh ngụy trang cho mình xong, một mình rời khỏi nhà, cản một binh sĩ ở cửa ra vào của xã khu.

“Xin hỏi cô có chuyện gì cần giúp không, nếu chuyện đó không quá cần thiết thì mong cô cố gắng không ra ngoài hết sức có thể.” Binh sĩ dừng bước, thở hổn hển hỏi.

“Trong sương mù có côn trùng, bị ho là do côn trùng gây ra, tôi với người nhà phát hiện ra ăn giấm trắng có thể làm giảm triệu chứng ho, tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi báo phát hiện này lên trên.” Cô nhét một chai giấm trắng cho anh lính này: “Nhất định phải thử một lần.”

Sau khi nói xong cô liền chạy, sương mù dày đặc như sữa bò, cô chạy vài bước ra sau thoát ra khỏi phạm vi chiếu sáng của đèn trên xe quân dụng, bóng người lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Binh sĩ cầm chai giấm trắng, còn chưa kịp phản ứng.

“Lên xe chuẩn bị đi đến xã khu tiếp theo, ai còn chưa lên thì nhanh chân lên.”

Binh sĩ vội vàng nhét chai giấm vào trong ngực, nắm lấy tay của chiến hữu rồi lên xe.

Ba tiếng sau, các binh sĩ được phái đi vận chuyển vật tư thay ca, những binh sĩ làm việc cả buổi trưa quay về nhà ăn cơm. Trong phòng ăn, tất cả các cửa sổ đều khẩn cấp đóng lại, ở lỗ thông gió được lắp đặt hệ thống thoáng khí, cuối cùng còn thiết kế thêm một căn phòng cách lý ở sau cửa chính. Người đi vào ăn cơm trước tiên phải chờ một lúc trong phòng cách ly, đợi sau khi hệ thống thoáng khí trong phòng cách ly lọc hết không khí trong phòng cách ly một lần các binh sĩ tới ăn cơm mới có thể mở cửa tháo khẩu trang đi vào nhà ăn bắt đầu ăn cơm.

Đang ăn cơm, binh sĩ trẻ tuổi chợt nhớ tới gì đó, báo cáo lại đề xuất hôm nay cậu ta nhận được từ người dân cho đội trưởng.

Cậu ta lùa một miếng cơm lớn vào miệng, mơ hồ hỏi: “Đội trưởng, xử lý thế nào.” Chai giấm kia vẫn còn đang ở trong ngực cậu ta đây này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận