Thiên Tai Càn Quét

Chương 560: Vô Đề

Chương 560: Vô Đề

Tìm một số công việc để làm, cuộc sống tốt xấu gì cũng có chút hy vọng, nếu ngày đó thật sự chết trong thiên tai, nhìn lại những năm tháng này của mình có niềm vui bội thu, cũng không có sự tiếc nuối hối hận.

Mới đi được nửa đường, hai chiếc xe máy từ phía đoàn xe đi tới, vòng qua vòng lại, lát sau lại trở về. Bị hai chiếc xe máy này đi qua đi lại, Thiệu Thịnh An buông công việc trong tay xuống, ngồi bên cạnh canh giữ. Anh nhìn về phía sau, thấy anh trai cũng phòng bị giẫm lên một tảng đá đứng bên cạnh, xung quanh là đồng bạn đang bận rộn sửa sang lại hành trang.

Cũng may không lâu sau sự tình đã rõ ràng, thì ra phía sau đoàn xe còn có một số người đi theo, xe máy đi tới đi lui là dẫn đường tuần tra.

"Nhiều người thật đấy."

Nhìn đội ngũ đi bộ thật dài quanh quẩn đi về phía doanh trại bên kia, ông Thiệu phát ra câu cảm thán.

"Về sau nơi này chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt." Thiệu Thịnh An trở về dựng lều, sau khi dựng xong vỗ vỗ ống quần, hướng phía Tống Hà kêu: "Tôi muốn đi xem trong nước có cá không, anh có đi không?"

Tống Hà gật đầu: "Cùng đi đi." Anh ta và Lưu Chấn từ bên kia đi tới.

Kiều Thanh Thanh tìm một cái lưới đánh cá cho Thiệu Thịnh An: "Chú ý an toàn nhé.”

"Yên tâm, em chờ anh bắt cá cho em ăn." Ý chí chiến đấu của Thiệu Thịnh An dâng trào, gọi Thiệu Thịnh Phi cùng đi. Đây chính là điều Thiệu Thịnh Phi muốn, ngay cả Đại Bảo hắn cũng không thèm quan tâm nữa, lập tức đuổi theo. Đại Bảo cũng là thần rồi, Thiệu Thịnh Phi thích chơi với nó nhưng nó không thèm để ý người ta, đến lúc Thiệu Thịnh Phi vừa đi nó lại muốn nhào theo.

Bốn người đi về phía bờ biển.

"Đúng rồi, Thanh Thanh nhà tôi nói trong biển có cá mập." Thiệu Thịnh An chợt nhớ tới chuyện này.

Tống Hà hít sâu một hơi: "Vậy tôi phải nếm thử một chút, cũng không biết thịt cá mập có thể ăn được hay không."

"Con gà nhà anh mập thế." Lưu Chấn thì nhìn Đại Bảo chảy nước miếng: "Phi Phi nói là anh ấy tìm về, giống như tình tiết trong phim vậy, nhưng trong phim là con chó, con gà này của anh thật sự có một chút thần kỳ.”

"Thế giới thay đổi rất nhiều, cái gì cũng có thể xảy ra." Thiệu Thịnh An hỏi bọn họ chuyện canh gác, không đợi bọn họ lộ vẻ cảnh giác anh đã vội giải thích: "Lúc trước tôi và Thanh Thanh nhà tôi đều là đội cung nỏ, sau đó bị biên chế vào đội an ninh luân phiên, tuần tra mà, chạy tới chạy lui khắp nơi thấy nhiều thứ, chuyện canh gác chúng tôi mơ hồ biết một chút, cấp trên thành lập canh gác ở các nơi chỉ vì ứng phó với trận động đất lớn.”

"A thì ra là như vậy, trách không được vì sao cả nhà các anh đều có cung nỏ, ngay cả Phi Phi cũng sử dụng rất thành thạo, tôi hỏi anh ấy thì anh ấy nói em trai em gái giết quạ đen rất giỏi." Lưu Chấn bất giác nói ra chuyện từng tìm hiểu tin tức từ miệng Thiệu Thịnh Phi. Cậu ấy có chút không được tự nhiên chớp chớp mắt một cái, Thiệu Thịnh An dường như không thèm để ý: "Đúng vậy, đều là vì tự bảo vệ mình mà, đúng rồi, nếu thuận tiện có thể nói cho tôi biết cách hai người liên lạc như thế nào, tôi xem có thể giúp được gì không?"

Kiều Thanh Thanh nhìn bọn họ đi về phía bờ biển, thu hồi tầm mắt chui vào trong lều trại. Cô thay thuốc cho mẹ Thiệu trước, sau đó ấn thắt lưng và chân cho mẹ cô: “Đợi đến chạng vạng thì con sẽ châm cứu.” Kiều Tụng Chi chỉ để cô ấn hai cái đã không chịu: " Con cũng nghỉ ngơi một chút đi, mẹ tự hoạt động một chút là tốt rồi, cũng không phải là vấn đề lớn gì, người già hay đau nhức như vậy, con lấy chút thuốc mỡ dán cho mẹ là được rồi.”

Kiều Thanh Thanh nắm lấy tay bà ấy tiếp tục ấn: "Ấn một lần rồi dán thuốc mỡ sẽ hiệu quả hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận