Thiên Tai Càn Quét

Chương 576: Vô Đề

Chương 576: Vô Đề

Thiệu Thịnh An nói, đồng thời anh cũng hỏi thăm chuyện nhà cửa hôm nay, Kiều Thanh Thanh đem chuyện hồi sáng thuật lại một lượt. Thiệu Thịnh An sau khi nghe xong nhíu mày: "Xem ra hắn là tới thăm dò tình hình nhà mình, thấy nhà chúng ta không dễ động vào nên rời đi."

"Ừm, em cũng nghĩ như vậy. Làm sao có thể đến nhà người khác giở trò đồi bại như vậy được? Nếu có sự tình ấy thì phải nên lén lén lút lút chứ." Kiều Thanh Thanh cũng cảm thấy hai người đó coi cô và người nhà như đồ ngốc. Nhưng nếu họ đã muốn thử thì cô sẽ cho họ thấy thế nào là không dễ chọc.

“Ngày mai anh và anh trai không đi câu cá, chúng ta ở nhà nghỉ ngơi một ngày.” Ánh mắt Thiệu Thịnh An nặng nề, nếu những người kia nếu còn dám tới anh sẽ đích thân xử lí họ.

Nghe Thiệu Thịnh An nói như vậy, Kiều Thanh Thanh cũng không từ chối. Thực ra cô cảm thấy bọn họ có thể xử lý được, hôm nay ba mẹ đều xử lí rất tốt, tương trợ lẫn nhau, cùng nhau chống chọi với nguy hiểm, Thịnh An không cần bỏ dở công việc ở lại mà ở lại nhà. Nhưng mấy ngày nay Thịnh An và Thịnh Phi đã làm việc rất vất vả, chưa từng nghỉ ngơi nên cô muốn họ nghỉ ngơi ở nhà.

"Được, ngày mai ba đi trồng rau, hôm nay chúng ta cùng nhau làm tôm cá."

Thiệu Thịnh An dùng cùi chỏ chạm nhẹ vào cánh tay cô, sau đó đứng dậy, bưng cái bát không đến trước mặt Thiệu Thịnh Phi: "Anh đi rửa chén."

Đang rửa bát thì Tống Tam Hà bưng một thùng cá đi tới, nói muốn đổi muối. Thiệu Thịnh An đã nói điều này với Kiều Thanh Thanh, cô đã chuẩn bị muối, muối cũng không nhiều, chỉ có một bát nhỏ khoảng 100 gram. Tống Tam Hà thở phào nhẹ nhõm, điều này nằm ngoài dự tính, anh ta lộ ra nụ cười hiếm hoi, nói: "Cậu giết cá đi, cá trong thùng này đều là cá sống, nếu không tôi mang về giết trước khi nào xong tôi sẽ mang nó sang."

"Không cần đâu, chúng tôi có thể tự làm." Thiệu Thịnh An từ chối.

"Vậy tôi về trước."

Tống Tam Hà mang muối về, đám người Lưu Chấn rất vui vẻ, bọn họ đã lâu không ăn muối rồi.

"Chị Hà thật may mắn, cả nhà đều tới đón chị ấy, nhà chị ấy còn có muối, thật ghen tị."

"Nhà bọn họ trước kia nhất định rất giàu có. Tôi nghe chị Hà nói, nhà bọn họ trước kia ở xã Bình An."

"Thật tuyệt, tôi đã từng đến đó làm bảo mẫu cho những người giàu có, môi trường ở đó rất tốt!"

"Bên kia đại doanh trại mới thật là may mắn, thật là hâm mộ."

Sau bữa tối, Tống Tam Hà hỏi hôm nay trại có an toàn không, những người ở lại nói về những người hàng xóm mới mà họ đã gặp hôm nay. Là một người cảnh giác và chu đáo, Tống Tam Hà lập tức nói: "Sau này gặp những người đó, đừng nói chuyện với họ cũng đừng để họ đến gần doanh trại mình." Sắc mặt người đàn ông đã nói chuyện cùng Hàn Thiện hôm nay tái nhợt, anh ta biết mình đã gây ra chuyện rắc rối.

"Không sao, không sao, cũng không có tổn thất gì, lần sau cẩn thận một chút là được." Lưu Chấn vội vàng nói.

Một ngày bận rộn cứ như vậy kết thúc, Tống Tam Hà và những người khác tiếp tục chế biến tôm cá, Kiều Thanh Thanh tiếp tục làm cá viên. Những thùng cá viên đã nấu chín được mang vào không gian để lấp đầy khoảng trống vật tư, Kiều Thanh Thanh nhìn những chiếc thùng rỗng, hộp và hộp chất đống trong không gian, sau đó lại nhìn những vật dụng đã xuất hiện trở lại bên cạnh. Cô có thể thấy rằng mức độ nguy hiểm của thiên tai không ngừng gia tăng và một trận động đất lớn sẽ phá hủy tất cả các hoạt động kinh doanh của con người. Sau đó, những thảm họa đủ mọi quy mô ngày càng trở nên tồi tệ hơn, không gian sống của con người không ngừng bị siết chặt. Cuối cùng may mắn là cả nhà đã được đoàn tụ, tìm được chỗ tốt cắm trại tạm thời, có nguồn nước và thủy sản, đất đai vẫn màu mỡ sau cơn mưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận