Thiên Tai Càn Quét

Chương 139: Vô Đề

Chương 139: Vô Đề

Chất liệu đặc biệt, sờ giống như là xốp, nhưng chắc hơn nặng hơn so với xốp, nghe nói có thể chống lửa chống lạnh và giữ ấm.

Hai mươi ngày sau, trại tị nạn xây xong, nhưng tạm thời chưa cho người vào ở, những quân nhân nói còn phải chờ nhóm vật liệu kế tiếp.

“Còn phải trải giường.”

Sau đó Thiệu Thịnh An mới biết ‘trải giường’ không đơn giản như vậy, bởi vì nguyên liệu được vận chuyển tới là ống thép. Giường phải được sản xuất trực tiếp tại chỗ, vì vậy thuyền vật tư lại đưa ra thông báo chiêu mộ thợ hàn mới, cần người có kinh nghiệm liên quan.

Công việc này không thể dùng cách rút thăm để lấy danh sách mà phải cần phỏng vấn.

Nhà Kiều Thanh Thanh không có ai biết về hàn điện nên cũng không đi đăng ký.

Sau đó chân của ba Thiệu khỏi hoàn toàn thì Kiều Tụng Chi lại bị cảm. Ở nhà uống thuốc mấy ngày, lúc bệnh tình có chuyển biến tốt thì đêm ngày thứ sáu đột nhiên phát sốt, ho khan liên tục, khó thở. Kiều Thanh Thanh với y thuật mèo cào đứng ngồi không yên, trời vừa sáng đã vội vàng cùng với Thiệu Thịnh An đưa mẹ tới bệnh viện.

Bệnh viện rất yên tĩnh, Thiệu Thịnh An vô cùng hoảng sợ.

“Lúc trước đến bệnh viện thì người ở đây rất đông, tại sao lần này lại ít người như vậy.”

Kiều Thanh Thanh suy nghĩ: “Có thể là do không đủ thuốc.” Mấy ngày trước bà Vương ở dưới lầu lên lầu trên mượn thuốc hạ sốt, trẻ con trong nhà bị bệnh đến bệnh viện, nhưng kết quả là thuốc ở bệnh viện không đủ. Không còn cách nào khác nên chỉ có thể về nhà chịu đựng, đi khắp nơi mượn thuốc. Kiều Thanh Thanh cho bà mượn thuốc, bà Vương tặng cho cô một túi mầm đậu to mới gieo.

Quả nhiên, lúc y tá lấy số thì nói thuốc men ở bệnh viện đang vô cùng khan hiếm, nếu như bị bệnh vặt thì bệnh viện sẽ không nhận chữa trị.

“Mẹ tôi sốt đến 39.5 độ, đã đạt đến tiêu chuẩn chữa trị rồi đúng không?” Kiều Thanh Thanh vội hỏi.

Y tá hơi khó xử, lắc đầu: “Bệnh viện không có tiêu chuẩn chữa trị, có bệnh nhân thì chúng tôi sẽ tiếp nhận. Không phải là bệnh viện không muốn tiếp nhận mà là về phương diện thuốc men thì đã dùng hết rồi. Hai người cũng biết đấy, từ sau khi nhiệt độ giảm sâu thì cảm lạnh hay phát sốt, ngã bị thương là hay gặp nhất, vậy nên những loại thuốc này cũng là dùng hết nhanh nhất.”

“Tôi hiểu, tôi tự có thuốc, chỉ là tôi không biết nên cho mẹ tôi uống như thế nào. Cô giúp tôi tìm một bác sĩ khám bệnh rồi kê thuốc với!” Kiều Thanh Thanh khẩn cầu.

Y tá tưởng là cô đang nói đùa, vẻ mặt tỏ ra nghi ngờ.

“Tôi tự nghĩ cách tìm thuốc, thật đó, tôi chỉ muốn tìm bác sĩ khám bệnh cho mẹ tôi thôi.” Kiều Thanh Thanh không hề nói dối, cô đang làm việc ở công ty y dược Ngoại Mậu, mấy năm nay đi làm cô đã cố gắng kết giao với không ít người. Cô thông qua quan hệ đã mua được số lượng lớn thuốc men, mà không chỉ có thuốc Tây mà ngay cả thuốc Đông y cô cũng mua được rất nhiều. Chỉ là mấy ngày nay mẹ cô uống thuốc nhưng lại không thấy bệnh tình khá hơn nên cô hoài nghi là do viêm phổi nên cần phải chụp CT.

“Làm phiền cô rồi, tôi có thể quyên góp hai hộp thuốc giảm sốt cho bệnh viện.” Kiều Thanh Thanh lấy thuốc ra để lên quầy lễ tân.

Y tá hít thở sâu, nhận lấy thuốc trước rồi gật đầu với Kiều Thanh Thanh: “Đi theo tôi, tôi sắp xếp phòng bệnh cho mẹ cô trước đã.”

Thiệu Thịnh An cõng Kiều Tụng Chi đi theo y tá, Kiều Thanh Thanh đi theo sau.

Sau khi sắp xếp cho Kiều Tụng Chi nằm xuống thì y tá rời đi, một lúc sau thì chạy lại gọi: “Bác sĩ Trịnh có thời gian, hai người qua đây đi.”

Bác sĩ Trịnh khám xong thì lấy ra một phiếu kiểm tra.

Sau khi kiểm tra, quả nhiên là bởi vì cảm lạnh nên Kiều Tụng Chi đã bị viêm phổi.

Bác sĩ Trịnh kê thuốc, cau mày: “Tình hình cũng không nghiêm trọng, nếu như là trước kia thì cũng không phải vấn đề gì lớn. Nhưng có điều bây giờ thuốc ở phòng thuốc đã dùng gần hết rồi, thuốc giảm đau cũng không còn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận