Thiên Tai Càn Quét

Chương 252: Vô Đề

Chương 252: Vô Đề

Làm xong tang sự, chạng vạng thì Lục Tử đến đưa gạo. Kiều Thanh Thanh không nhận, Lục Tử sốt ruột: "Bác sĩ Kiều, cô nhất định phải nhận.”

Cô lắc đầu: "Tôi sẽ nhận gỗ, anh có thời gian thì đưa cho nhà tôi một chút, không cần gấp gáp. Những cân gạo này anh mang về nấu bột gạo cho cháu anh ăn đi, hiện tại điều kiện không tốt, không nên để cho đứa nhỏ chịu thiệt thòi." Cô dừng một chút: "Mặc dù bột gạo so với sữa bột không đủ dinh dưỡng nhưng cũng coi như là thứ tốt." Ít nhất đứa trẻ cũng có thể ăn được.

Môi Lục Tử giật giật, nhớ tới cháu trai gào khóc trong nhà, nước mắt lại không ngừng được.

"Đi thôi, tôi đưa anh về nhà." Thiệu Thịnh An ôm bả vai cậu ấy, nhấc túi gạo đưa cậu ấy về.

Rất nhanh, Thiệu Thịnh An đã trở về, còn mang đến tin tức mới.

"Cổng thôn lại có rất nhiều người tới, con nhìn thoáng qua đều là ô tô."

Mẹ Thiệu kinh ngạc: "Đều là ô tô ư."

"Vâng, rất nhiều người, hẳn là cùng nhau đến thôn Thu Diệp tị nạn."

"Vậy thật tốt quá, nơi này thật sự rất an toàn còn có phát vật tư, hy vọng người Hoa Thành cũng có thể đến nơi này." Kiều Tụng Chi nhìn về phía Kiều Thanh Thanh: "Con nói bọn họ có thể biết chỗ này không?"

Kiều Thanh Thanh khẳng định gật đầu: "Nhất định có thể.”

Cùng lúc đó, tại Hoa Thành.

Vương Gia Hân đang ôm đầu khóc với Vương Gia Nhạc. Vương Gia Nhạc mất tích mấy tháng cuối cùng cũng tìm được người nhà, Vương Gia Hân kích động khóc lớn: "Sao giờ anh mới trở về, bà nội không còn, bà nội không còn, bà nội không còn nữa rồi, bà vẫn luôn nhớ tới anh, sao giờ anh mới trở về hu hu, em cũng rất nhớ anh, em chỉ còn lại một người thân nhất là anh, anh ơi."

Vương Gia Nhạc cũng không kìm nén được bi thương, cùng em gái khóc rống.

Sau khi đau buồn, Vương Gia Nhạc lau nước mắt, nhìn quanh người nhà một vòng, đi qua ôm lấy người vợ đang khóc, quay đầu nói với mọi người trong gia đình: "Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chúng ta phải đi."

"Đi đâu?" Chú họ vội vàng hỏi.

"Cháu từ khu XX bên kia trở về, lúc ấy thuyền xung kích của cháu bị cướp nước phải lui về, nhưng bên ngoài quá hôi thối, rất nhiều người sau khi đi ra ngoài thì đổ bệnh, nên cháu muốn chờ đợi một chút, nơi đó càng ngày càng loạn, khắp nơi đều cướp bóc đồ đạc, sau đó có một ngày có quân nhân tới, bọn họ bảo vệ chúng cháu, trước đó bọn họ nhận được tin tức, nói muốn thành lập căn cứ người sống sót."

Mọi người trong gia đình phát ra tiếng kêu kinh hỉ, chú Vương vội vàng hỏi: "Tin tức này thật hay giả vậy hiện tại liên lạc không tốt, sao cháu có được tin này?"

Vương Gia Nhạc giải thích: "Người báo tin họ đến từ đâu sao? Chính là từ căn cứ của những người sống sót tương lai."

Chú họ rưng rưng nước mắt: "Thật sao, vậy chúng ta có thể đi không? Có xe đón chúng ta không?"

Vương Gia Nhạc lắc đầu: "Chú, chúng ta phải tự mình đi, nghe nói bên kia nhân lực cũng không đủ, hiện tại nhiệt độ cao như vậy, nếu lái xe sẽ tổn hại rất lớn tới xe, người báo tin ban đầu cũng là lái xe tới, nghe nói trên đường bánh xe đã không thể đổi được, bọn họ phải bỏ xe đi bộ đến Hoa Thành.”

"Vất vả rồi, cái này cũng quá vất vả rồi, vậy chính chúng ta cũng có thể đi, chỉ cần có thể ổn định lại có chỗ ở, đi vài bước tính là cái gì." Chú Vương lại hỏi khi nào xuất phát.

"Hẳn là phải đợi thêm một chút, đây không phải là mới thông báo đến thư viện nơi này sao? Chắc chắn phải thông báo tin về nơi trú ẩn tới toàn bộ các trại tạm trú của Hoa Thành, đến lúc đó mọi người cùng nhau xuất phát." Vương Gia Nhạc ôm chặt vợ con, may mắn anh ấy đã đi theo, và cuối cùng anh ấy cũng tìm được người nhà.

“Vậy chồng tôi đâu, Trần Bính Cương đâu, Vương Gia Nhạc, chồng tôi đâu?”

Vợ Trần Bính Cương từ bên cạnh lao ra lớn tiếng chất vấn: "Cậu về rồi vậy chồng tôi đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận