Thiên Tai Càn Quét

Chương 358: Vô Đề

Chương 358: Vô Đề

Hai người nhanh chóng xử lí tốt miệng vết thương, Kiều Thanh Thanh lấy khẩu trang ra cho bọn họ đeo. Lúc này trên lầu sáu đã ồn ào tiếng người, mọi người kinh hồn chưa định thần lại mà nói hiểm cảnh vừa rồi, mắng ông trời không có mắt hạ mưa axit giết người.

“Làm sao bây giờ! Hàng hóa của tôi mất hết rồi!”

“Hàng hóa gì nữa! Người tồn tại là đủ rồi! Này, có thuốc hay không? Ai có thuốc không, mặt tôi đau quá!”

Có người chen đến chỗ xe đạp hai người, phẫn nộ mà đá một chân.

“Mẹ nó ai dựng xe đạp ở chỗ này?”

Kiều Thanh Thanh đứng lên: “Đây là xe của tôi.”

Người nọ đen mặt: “Xe của cô đụng vào tôi.”

“Xe của tôi ở chỗ này trước, muốn nói đụng cũng là anh đụng vào nó.”

“Con bé chết tiệt kia, có phải cô muốn tìm chết hay không!”

“Thôi thôi! Bên kia đừng cãi nhau!” Nhân viên quản lý thị trường cầm loa duy trì trật tự: “Người nào gây sự thì cút đi! Đi hứng mưa đi.”

Kiều Thanh Thanh vẫn luôn nhìn đối phương, thẳng đến khi đối phương dời mắt đi, hừ một tiếng đẩy xe ra một chút.

Xe đạp ngăn cách đám người, ở trong khu tam giác này cho ba người họ một chỗ nho nhỏ, Kiều Thanh Thanh đem mành che nắng khi bày quán lấy tới treo ở xe che khuất tầm mắt người ngoài, trên tâm lí miễn cưỡng có cảm giác an toàn.

“Mẹ, em gái, còn đau hay không?” Đôi mắt Thiệu Thịnh Phi hồng hồng, hắn sợ hãi. Rõ ràng vừa rồi hắn còn cao hứng như vậy, chính là sự việc đến quá nhanh, mẹ bị thương kêu đau làm hắn lo lắng, một đám người như tổ ong lùa vào táo bạo lại phẫn nộ làm hắn sợ hãi.

“Không có việc gì, mẹ không đau Phi Phi.” Mẹ Thiệu trấn an hắn, gắt gao nắm lấy tay hắn, bà có chút lo lắng: “Không biết mẹ con cùng Thịnh An hiện tại thế nào, có bị thương hay không.”

Đây là lần đầu tiên tai nạn tới người một nhà bọn họ không ở bên nhau, trong lòng Kiều Thanh Thanh vô cùng lo lắng.

Nhưng cô vẫn an ủi mẹ Thiệu, cô biết tình tình mẹ Thiệu, lúc này không thể làm mẹ Thiệu sốt ruột.

“Mẹ, mẹ không cần lo lắng quá, ba tuy rằng ở bên ngoài công tác, thế nhưng là ở khu xã Bình An, chỗ đó nơi nơi đều là phòng ở, lúc trời mưa ba nhất định sẽ tìm chỗ tránh mưa. Thịnh An cùng mẹ con đi khu biệt thự bên kia đưa hàng cho Chu tiểu thư, nơi khu biệt thự đó càng thêm không cần lo lắng vấn đề an toàn. Trước tiên chúng ta hãy chờ qua trận mưa này, xem có cách nào về nhà không.”

Mẹ Thiệu quả nhiên dễ dỗ, bà bị thuyết phục, vẻ mặt may mắn: “Con nói cũng đúng, ba con rất nhanh nhạy, mẹ không phải quá lo lắng cho ông ấy, bên cạnh mẹ con có Thịnh An, Thịnh An đáng tin cậy, đúng rồi, chúng ta không cần lo lắng.”

Thanh âm bên ngoài chậm rãi dừng lại, mưa axit rơi càng lúc càng lớn, tiếng mưa che lấp hết thảy, bên tai Kiều Thanh Thanh trừ bỏ nghe thấy tiếng mưa rơi chúng là tiếng nói chuyện của nhóm người tị nạn xung quanh.

Không khí lầu sáu rất không tốt, khí vị mưa axit gay mũi, thịt người bị ăn mòn cùng với mùi quần áo càng thêm hỗn tạp khó ngửi.

Người có thể lên lầu sáu đều là chạy được tương đối nhanh cho nên bị thương cũng tương đối nhẹ. Nhưng thương thế dù nhẹ, làn da bị ăn mòn ra một đám lỗ vẫn làm người thống khổ cực kì.

Thiệu Thịnh Phi vô cùng bất an, Kiều Thanh Thanh không thể không giữ chặt tay làm cảm xúc của hắn ổn định lại. Đôi mắt cô nhìn bức mành, mành ngăn trở những bóng người ở lầu sáu nhưng không ngăn được những tiếng kêu rên thống khổ đó. Cô thở dài một hơi, dựa vào tường nhắm mắt lại.

Mệt, thể xác và tinh thần đều mệt!

Không biết bao lâu trôi qua, có người lên lầu, lớn tiếng kêu: “Có bác sĩ hay không! Lầu một có rất nhiều người bị thương nặng! Có bác sĩ hay không! Chúng tôi cần bác sĩ!”

Cô cảm giác được Thiệu Thịnh Phi gắt gao nắm lấy tay mình, Kiều Thanh Thanh trợn mắt ôn nhu mỉm cười với hắn, đứng lên: “Tôi đây. Nhưng trên người tôi không có thuốc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận