Thiên Tai Càn Quét

Chương 373: Vô Đề

Chương 373: Vô Đề

Ban đầu, Tiểu Trần tưởng rằng ai đùa ác ý nên loại ra, thị trưởng, việc này do cháu sơ xuất trong công việc. Cháu là cấp trên của Tiểu Trần, cháu nên dành thời gian xem hộp thư thị trưởng, cháu chấp nhận bị phạt."

Thị trưởng La không nói gì, ông liên tục mở mấy phong thư ra, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Thời gian gửi mười bức thư này cũng không giống nhau, bức thư gần nhất được gửi vào một tháng trước, nhưng nội dung bức thư thì vẫn y hệt.

"Chào thị trưởng La, sau khi trải qua mưa to, rét lạnh và nhiệt độ cao, tương lai sẽ có sương mù, mưa axit, bóng đêm kéo dài và động đất. Sau khi động đất, tôi không biết đã hết thiên tai tận thế chưa, bây giờ việc tôi có thể làm là nói cho ông biết. Trong sương mù dày đặc có côn trùng gây hại cho cơ thể người, côn trùng không thích giấm trắng, sương mù kéo dài khoảng một năm. Sau đó là mưa axit, mưa axit sẽ ăn mòn mọi vật trên đời. Lúc tạnh mưa, trời trong xanh xin đừng lơi lỏng cảnh giác, nó kéo dài một năm tiếp theo nữa. Bóng tối vô tận khi mặt trời biến mất, ngày đêm không thể phân biệt, cả thế giới rơi vào bóng đêm. Sau hai năm nữa, ngày mặt trời mọc thì động đất phá hủy tất cả. Thời gian xảy ra tai họa tiếp theo chỉ ước chừng, rất có thể sẽ thay đổi. Tôi không thể cho ngày chính xác được, hi vọng ông phòng bị từ sớm, chuẩn bị sẵn sàng."

Mỗi bức thư đều viết như thế, phía sau lưng thị trưởng La lạnh lẽo, trong thời gian ngắn không biết nói gì.

Nghe Đàm Kiến Lĩnh xin nhận trách phạt, ông giơ tay làm tư thế tạm dừng.

"Trước hết đừng nói những chuyện đó, sao phát hiện ra cái này."

"Trước đợt sương mù kia Tiểu Trần ngã bệnh, sau đó hít quá nhiều sương mù nên sức khỏe không tốt, chú đồng ý cho cậu ta ở nhà dưỡng bệnh. Lúc bắt đầu mưa axit, cuối cùng cậu ta nghĩ đến những lá thư này, không còn nghĩ rằng người nọ đùa ác nữa. Song, đáng tiếc mưa axit không ngừng, cậu ta không thể báo cho cháu biết được. Đến hôm qua, vợ cậu ta đến nhà nói với cháu tin tức này. Buổi tối cháu đi nhà kho chứa thư của thị trưởng, tìm được những lá thư này." Đàm Kiến Lĩnh chưa từng tự trách như lúc này, chán ghét bản thân đã bỏ qua.

Sau khi Tiểu Trần bị bệnh, hộp thư của thị trưởng không có ai phụ trách, công việc trong tay anh ta quá nhiều, anh ta quá bận rộn.

Nhưng trong lòng anh ta biết nói bận rộn chỉ là lấy cơ, chẳng qua anh ta cảm thấy hộp thư thị trưởng không hề quan trọng. Ai cũng có sự bất mãn của mình, đều có "Ý kiến" và "Đề nghị" của bản thân. Nếu như bỏ ra nhiều thời gian để thỏa mãn "Nguyện vọng" của những người đó, vậy chẳng phải sẽ hỗn loạn sao. Chỉ là anh ta giúp thị trưởng La làm việc cho tốt, toàn bộ đoàn đội để người sống sót trong căn cứ càng tốt hơn, vậy thì người dân có thể sống tốt. Bọn họ sống tốt, đương nhiên không còn gì bất mãn nữa.

Đây gọi là suy nghĩ cho toàn cục, tính toán vì đại cục.

Trước đó, Đàm Kiến Lĩnh nghĩ như thế, cũng làm như thế.

Sau khi Tiểu Trần bệnh phải nghỉ việc, thỉnh thoảng thị trưởng La nhớ đến hộp thư thị trưởng, anh ta sẽ tùy tiện lấy mấy bức thư cho thị trưởng La xem. Anh ta thấy thị trưởng La mềm yếu, Vu Tịnh Thâm thì quá cứng rắn, hai người bọn họ có thể dung hòa thì tốt biết bao.

Song, sau khi nghe vợ Tiểu Trần nói thì lại thay đổi rất nhiều.

Đàm Kiến Lĩnh nhất định phải trả giá đắt vì hành động tự cao của mình, giờ phút này trong lòng anh ta bị cảm giác áy náy và xấu hổ lấp đầy.

Thị trưởng La thở dài, không ngờ thư ký mình luôn xem trọng lại làm chuyện bằng mặt không bằng lòng thế này, trong lòng ông vô cùng thất vọng.

Nhưng ông biết bây giờ không phải lúc truy cứu.

"Những lá thư này cậu có thể đảm bảo không phải trò đùa xấu gần đây không?" Ông nhìn chằm chằm vào mắt Đàm Kiến Lĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận