Thiên Tai Càn Quét

Chương 660: Vô Đề

Chương 660: Vô Đề

Thiệu Thịnh An thậm chí còn bắt đầu xác định địa điểm nhà sau này, trên núi khẳng định không được, anh nhìn trúng một mảnh địa thế bằng phẳng nằm ở sườn núi, di chuyển doanh trại qua đó.

"Nếu không chờ đất liền nổi lên, doanh địa nhà chúng ta bị chọc vào địa thế bất lợi cũng nguy hiểm." Trước tiên tìm đất bằng phẳng mới có thể an tâm.

Chờ đợi, hy vọng, ngày cuối cùng đã có một số ngọt ngào.

Tuy nhiên không đợi đến lúc đất liền trồi lên, một mảnh thủy vực này trước tiên đã nghênh đón rất nhiều người sống sót.

Cũng không phải đi cùng nhau, nhưng cũng là túm năm tụm ba, từ các phương hướng mà tới. Thiệu Thịnh An đi ra ngoài hỏi thăm, sau khi trở về nói: "Bọn họ nói nơi trước kia ở dưới nước xuất hiện rất nhiều vòng xoáy lớn nhỏ, có thể hút người vào, cho nên đều chạy trốn.”

Ba ngày sau, mảnh biển này cũng bắt đầu xuất hiện vòng xoáy, hết vòng này đến vòng khác, nhìn đã thấy rất nguy hiểm.

Gia đình Kiều Thanh Thanh cũng rút lui.

Gia đình không cho cô chèo thuyền, cô nói: "Điều này không cần nhìn cũng có thể làm."

Thiệu Thịnh An sờ sờ đầu cô, dịu dàng nói: "Vậy nếu không em kiểm kê vật tư không gian một chút đi, sau này chúng ta phải xây dựng một ngôi nhà mới, cần phải dùng rất nhiều thứ, thiếu cái gì em cứ ghi vào, sau này anh đi tìm.”

Tuy rằng không nhìn thấy thế giới bên ngoài, nhưng không gian là thứ trong huyết mạch của cô, cô không cần dùng ánh mắt đã có thể "nhìn".

"Được." Kiều Thanh Thanh gật đầu.

Sau lưng cô có một cái gối dùng túi nilon bọc lại không thấm nước, cô dựa vào gối đầu, nhìn như đang sửa sang lại không gian, kỳ thật là đang nghe động tĩnh chung quanh.

Tất cả mọi thứ sẽ được chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.

Nếu sau này mình rốt cuộc không nhìn thấy, cô cũng không muốn mình biến thành phế nhân, cô không thể nhìn, nhưng vẫn có thể nghe.

Chuyện mất thị lực, Kiều Thanh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chuyện này xảy ra cũng có ý nhân quả định mệnh của nó.

Tái sinh.

Đoàn tụ gia đình.

Những thứ này cộng lại là may mắn cỡ nào.

Nếu đã đạt được nhiều như vậy, như vậy ở phương diện khác thiếu một chút, tựa hồ cũng không khó tiếp nhận như vậy.

An ủi bản thân như vậy, tâm lý của Kiều Thanh Thanh đã ổn định.

Cô nghe tiếng nước, tiếng hít thở của người nhà, tiếng gà vịt, xa xa không biết ai la hét, trên đỉnh đầu còn có tiếng chim biển vang lên, tất cả đều bị tai cô bắt được, cô còn ngửi thấy mùi nước biển, mùi gà vịt, không nhìn thấy cũng không sao cả, cô sẽ dùng tai, mũi, tay chân của cô, tiếp tục khám phá thế giới này.

Cứ như vậy, bọn họ di chuyển một đường, cho đến khi không có vòng xoáy mới dừng lại. Thiệu Thịnh An dùng bình oxy còn sót lại xuống nước kiểm tra, vui vẻ tuyên bố, đại lục bên này cũng đang tăng lên, hơn nữa nhìn địa hình là bình nguyên.

Mọi người dừng lại, càng nhiều người sống sót cũng dừng lại ở bên này, chờ đợi sự xuất hiện của lục địa mới.

Càng ngày càng có nhiều người, vùng biển này náo nhiệt vô cùng. Dường như tất cả những nỗi đau chia tay và khó khăn của ngày hôm qua đã biến mất với hy vọng xinh đẹp trở lại đất liền.

Trở lại đất liền, đó là một giấc mơ đẹp mà mọi người mong đợi.

Kiều Thanh Thanh không nhìn thấy, Thiệu Thịnh An sẽ nói với cô hôm nay đại lục tăng bao nhiêu, mỗi ngày cô đều rất chờ mong.

Cứ như vậy qua nửa tháng, đại lục rốt cục nổi lên khoảng cách trồi ra khỏi mặt nước chỉ còn lại một thước.

Ngày hôm đó, vùng biển này sôi trào.

Kiều Thanh Thanh nghe thấy mọi người la hét, hò reo, bọn họ cười khóc, không để ý nước biển vẫn tới ngang hông mà chạy lên. Có rất nhiều người ngã xuống, sống một thời gian dài trong vùng biển không có cơ hội đi bộ bằng cả hai chân, nhiều người trong thời gian ngắn không thể tìm lại cảm giác của lòng bàn chân, chạy một vài bước và rơi xuống nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận