Thiên Tai Càn Quét

Chương 505: Vô Đề

Chương 505: Vô Đề

Anh chiến sĩ ấy chính là người chia đồ cho họ vào ban ngày, nghe vậy động viên: “Sẽ tìm được thôi.”

"Cảm ơn ý tốt của anh!”

Màn đêm buông xuống hoàn toàn, chuyển động trong trại dần dần nhỏ hơn. Chỉ không biết nơi nào đó vẫn có tiếng khóc truyền đến cùng mấy tiếng quát lơn, Kiều Thanh Thanh nhắm nghiền đôi mắt, dựa vào cơ thể ấm áp của mẹ, lắng nghe những âm thanh khác nhau trong mưa rồi chìm dần vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau Kiều Thanh Thanh đã thức dậy. Đầu tiên, cô đi một vòng quanh trại để xác định rằng không có người sống sót nào mới tới đêm qua. Sau khi Kiều Thanh Thanh quan sát, cô ước tính rằng có khoảng ba bốn trăm người sống sót trong trại và có tổng cộng bảy cái lều lớn, một cái ở rất xa, tiếng khóc ban đêm phát ra từ chỗ đó. Cô hỏi người lính, anh ấy nói với cô rằng có bệnh nhân sống ở đó: "Nếu cô không có việc gì cần thiết thì đừng đến gần họ. Bệnh của họ rất dễ lây lan."

"Họ có tiếp xúc với xác chết không?"

Những người lính thở dài: "Một số người chưa tiếp xúc với thi thể nhưng vẫn bị bệnh. Từ khi trời mưa càng có thêm nhiều người bệnh, cô cũng phải cẩn thận với nguồn nước."

Sau một vài lời nhắc nhở, những người lính đã rời đi. Kiều Thanh Thanh nhìn thấy vài người tụ tập bên ngoài doanh trại, một số người sống sót đi trú mưa cũng đi theo, cô tò mò tới hỏi thăm vài câu. Một người sống sót nói: "Họ muốn ra ngoài để tìm thức ăn, thức ăn trong trại không đủ và nếu chúng vẫn chưa đủ, chúng tôi sẽ ra ngoài để tìm một chuyến nữa.”

Hóa ra là như vậy. Kiều Thanh Thanh không đi ra ngoài. Cô quay lại lều chuẩn bị bữa sáng chờ mẹ và anh trai dậy cùng ăn. Một ngày mưa nhạt nhẽo lại trôi qua.

Vào buổi chiều Kiều Thanh Thanh nghe thấy tiếng động, cô mở cửa lều.

Những người đi ra ngoài tìm vật tư đã quay trở lại. Khi họ trở về, vẫn còn một túi thu hoạch, không khí tràn ngập mùi đất. Có thể thấy rằng họ đã đào rất nhiều đất. Thức ăn được kéo vào một cái lều phục vụ như một nhà kho. Các bao tải bị bào mòn, một mảnh lớn rơi ra. Kiều Thanh Thanh nhận ra rằng đó là một cây củ đã được ăn trước đó. Ngoài ra, Kiều Thanh Thanh cũng thấy nhiều người mới may mắn. Họ nhìn xung quanh trong cơn mưa một cách khó chịu. Thật không may, không có ba người trong số Thiệu Thịnh An ở những người này.

Kiều Thanh Thanh trở về với sự thất vọng. Những người mới khiến trại thêm đông đúc, tiếng ồn ở khắp mọi nơi, không biết bắt đầu từ đâu đã có người động tay động chân. Ở một góc, những người lính giận dữ tách đám người ra, tạm thời dựng một tán cây đơn giản để ném hai người họ vào và hủy bỏ nguồn cung cấp thực phẩm trong hai ngày. Hai ngày sau, mưa lũ trong trại trở nên nghiêm trọng hơn.

Vùng đất trong trại tương đối bằng phẳng, chỉ có một vết nứt trên không xa mặt đất.

Nước mưa chảy vào các vết nứt trên mặt đất nhưng nước tù đọng trong trại vẫn tăng lên ở tốc độ cao đến nỗi mắt thường cũng thấy, chẳng mấy chốc đã ngập tới mu bàn chân. Những người lính đã tổ chức mọi người đào mương thoát nước, Kiều Thanh Thanh cũng đã đi ra ngoài giúp đỡ một tay.

Ngủ trong lều vào ban đêm, Kiều Thanh Thanh ngửi thấy mùi ẩm ướt khiến cô không thể ngủ chút nào. Ngây người đến rạng sáng, nàng phát hiện mưa gió càng ngày càng lớn, ngẩng đầu nhìn mây đen không ngừng tích tụ phía xa, cô có chút lo lắng.

"Không thể xui xẻo như vậy chứ? Cơn mưa này sẽ lớn như cơn mưa ở Hoa Thành sao?” Kiều Tụng Chi lo lắng nói.

Lại có lũ như thế thì biết trốn vào đâu, có xuồng, có thuyền xung kích, còn người dân thì sao, có lũ nữa thì chết bao nhiêu người. Các thành viên của đội cứu hộ họp trong lều, ai ai cũng có mối quan tâm giống nhau, đội trưởng không thể không hạ quyết tâm: “Trong doanh trại nhiều người như vậy, chúng ta có thể chuyển đến đâu, chúng ta hoàn toàn không thể liên hệ với cấp trên, chúng ta cũng không thể liên lạc với các lính canh khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận