Thiên Tai Càn Quét

Chương 392: Vô Đề

Chương 392: Vô Đề

Lại đến thăm phòng 702 và 602, cũng như hai tầng dưới, Trì Ngọc Tú hùng hồn đứng ra bảo đảm: “Chồng tôi tên là Bùi Nghiêm, làm việc trong Viện Khoa học Nông nghiệp, em trai tôi là Trì Ngọc Thành ở trong đội an ninh 65, nói điều này không phải để ỷ thế hiếp người, mà muốn nói với mấy người rằng, tôi Trì Ngọc Tú sẽ không vì danh tiếng của chồng và em trai mà nói những điều vô nghĩa, tôi có thể chịu trách nhiệm về những gì mình nói.”

Những hộ gia đình khác cũng kể lại những gì họ nghe và nhìn thấy, sau khi hai thành viên của đội an ninh đưa ra phán đoán đã quyết định cho hòa giải với Kiều Thanh Thanh và gia đình người đàn ông.

“Nếu vậy cô đưa cho ông ta thi thể của một con quạ đen là được, thì chuyện này coi như xong.”

Người đàn ông miễng cưỡng nói: “Vậy cũng được.”

“Không được.” Kiều Thanh Thanh nói với người đàn ông: "Ông có thể kiện tôi, tôi sẽ đợi ông."

Đội an ninh lại hòa giải, Kiều Thanh Thanh không đồng ý bồi thường, chỉ nói người đàn ông cứ tiếp tục kiện.

Thời buổi này kiện tụng rất rắc rối, phí kiện cũng cao, người đàn ông thấy ở trước mặt đội an ninh mà Kiều Thanh Thanh cũng không nhường chút nào, nỗi sợ hãi từ ánh mắt vừa rồi lại hiện lên trong lòng ông ta.

Cuối cùng ông ta cũng muộn màng nhận ra, Kiều Thanh Thanh là bác sĩ, lúc trước khi con ông ta bị bệnh, ông ta bị thương, thường đến gặp Kiều Thanh Thanh để xem bệnh, nếu có người cùng khu nhà đến khám bệnh, Kiều Thanh Thanh sẽ lấy giá thấp hơn một chút. Bây giờ nhà Kiều Thanh Thanh lại có vũ khí để giết quạ, những người khác trong tòa nhà đều gọi cô là nữ anh hùng, nếu sau này quạ lại đến nữa, chả phải tòa nhà vẫn phải phụ thuộc vào gia đình Kiều Thanh Thanh hay sao, chẳng lẽ bản thân thật sự muốn hoàn toàn đắc tội chết với người kia sao?

Mục đích ban đầu của ông ta, chỉ là muốn chiếm lợi thế.

"Tôi chấp nhận hòa giải, không bồi thường, không cần bồi thường, chúng ta đi về nhà." người đàn ông nói.

Người vợ vẫn muốn lên tiếng, ông ta hét lớn một tiếng: “Câm miệng!” Lôi kéo người trong nhà vội vàng xuống lầu.

Người của đội an ninh bất đắc dĩ mà lắc đầu, người lớn tuổi hơn nói với Kiều Thanh Thanh: “Mấy người dùng gì để giết quạ đen?”

“Cung nỏ.”

“Thật lợi hại, nhưng cũng nên chú ý an toàn, trên người những con quạ đen đó có vi khuẩn, lúc mấy người xử lý phải cẩn thận, nếu muốn nấu ăn nhất định phải được nấu chín và sát trùng hoàn toàn. Còn điều này nữa, cô cứng rắn một chút không sai, để bảo vệ gia đình, chẳng qua lần sau có thể tìm người của đội an ninh, chúng tôi sẽ tới xử lý, cổ người rất nguy hiểm, lần sau cô vẫn nên kiềm chế chút, không được để xảy ra hậu quả không có cách nào vãn hồi.”

“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Kiều Thanh Thanh mỉm cười.

“Vậy chúng tôi đi trước.”

Hai người đi xuống lầu, thành viên trẻ tuổi của đội an ninh vẫn không nói lời nào, mãi cho đến lúc này mới nói: “Sao tôi lại cảm thấy lần sau vị nữ sĩ kia vẫn sẽ tiếp tục làm vậy nhỉ.”

Người lớn tuổi mỉm cười: “Cũng không phải là không, cô ấy không trả lời tôi. Chẳng qua trên đời này ấy mà, vẫn nên cứng rắn một chút, nếu không sẽ bị đè đầu cưỡi cổ.”

“Thế mà ngài còn nói như vậy, chả phải là vô ích sao.”

“Đồ ngốc này, chúng ta là thành viên đội an ninh, về mặt tình cảm thì nghĩ như thế nào cũng được, nhưng lý trí thì chúng ta phải làm những gì mà nhân viên an ninh nên làm, được rồi đi thôi!”

Trên lầu, mẹ Thiệu lại không dễ dàng nguôi giận như vậy, bà cực kỳ tức giận, giận đến mức xuống lầu chặn cửa nhà người đàn ông đó, dùng ngôn ngữ bản địa của mình phun máu chó đầy đầu người đàn ông đó, người nhà người đàn ông nghe không hiểu mẹ Thiệu nói gì, nhưng trực giác nói đó chắc chắn là những lời thô tục không tốt lành gì.

Kỳ lạ là, gia đình đó vẫn đóng cửa, một chút phản ứng cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận