Thiên Tai Càn Quét

Chương 152: Vô Đề

Chương 152: Vô Đề

“Đây không phải là trách nhiệm của tớ, tớ đánh Lâm Minh Dũng là việc của tớ, tại sao Lâm Minh Dũng lại phải trút giận lên Đỗ Kiệt. Giống như cậu đã nói, Lâm Minh Dũng sẽ nể mặt tớ mà giúp công việc của Đỗ Kiệt, vậy thì bây giờ bọn họ lấy về thì vợ chồng cậu cũng phải chấp nhận. Trịnh Manh, chúng mình về sau tốt nhất cũng đừng nói chuyện nữa, cậu đi về đi.”

Nhìn thấy bóng lưng của Thanh Thanh, Trịnh Manh hiện ra vẻ mặt bị bất ngờ.

“Thanh Thanh! Thanh Thanh cậu đợi một chút, chúng ta nói chuyện thêm chút nữa đi.”

Trịnh Manh đi theo cô lên lầu nhưng lại bị chặn lại ở cửa sắt.

“Cô gái, đừng gõ nữa, phiền quá đi à!” “Vương Gia Nhạc ngó đầu ra: “Nếu cô còn gõ nữa thì tôi sẽ tố cáo cô với nhóm trưởng tình nguyện của chúng tôi, nhà ông ta sát bên nhà người phụ nữ đó, cô mau chóng đi đi!”

Trịnh Manh tức giận cắn môi, dậm chân rời đi.

Sau đó Trịnh Manh cũng không đến một lần nào nữa, Kiều Thanh Thanh cũng không lo lắng nữa, ở kiếp trước anh họ của Đỗ Kiêt đã lấy đi ngôi nhà của cô, từ giây phút đó, Trịnh Manh trong thâm tâm cô cũng không có gì khác biệt, mất đi một người bạn thân, cô cũng không phải buồn quá nhiều.

Mọi ngày cô ngoài rèn luyện sức khỏe thì còn có đọc sách, đợi bác sĩ Ngụy có thời gian rảnh thì qua đó lên lớp.

“Những nơi trú ẩn và nhà kính sắp hoàn thành rồi, cuộc sống sắp trở nên tốt hơn rồi.” Ba Thiệu lãnh vật phẩm quay về nói: “Chỉ là không biết ở chỗ trồng rau đó có tuyển người hay không, ba và mẹ con có kinh nghiệm trồng rau, từ nhỏ đã trồng rồi.”

Thiệu Thanh An cười nói nếu chỗ đó tuyển người thì sẽ đi thử xem: “Nếu không đi được thì cũng không sao, chỗ chúng ta có chỗ trồng, trồng 1 ít rau ăn thì cũng như vậy.”

Những hạt giống rau mới trồng trong ba căn phòng đều nảy mầm thuận lợi, những chồi non xanh mơn mởn rung rinh khiến người ta vừa nhìn đã yêu thích.

Bắp cải là rau đầu tiên thu hoạch kể từ khi ba Thiệu bắt đầu trồng, ba Thiệu quan sát mấy ngày: “Vốn dĩ nên đợi thêm 1 tháng nữa, nhưng mà ba nghĩ nó cũng sẽ không lớn thêm được, để thêm nữa thì cũng không có tác dụng, thôi thì hái nó trước vậy.”

Mặc dù Bắp cải phát triển không được tốt và đẹp, thân gầy nhưng mọi người đều rất vui mừng. Bắp cải được mẹ Thiệu cẩn thận mang nấu hầm đậu phụ khô, ba Thiệu chỉ huy: “Cho thêm chút ớt đỏ cho đẹp.” Kiều Thanh Thanh đứng ở bên cạnh mỉm cười cảm thấy những ngày như này thật sự tràn đầy hi vọng.”

Ngày hôm đó, ở dưới tầng vọng lên tiếng kêu cứu, Kiều Thanh Thanh bỏ quyển sách đang đọc xuống để chạy ra xem.

“Hình như có đứa nhỏ xảy ra chuyện.” Kiều Tụng Chi cũng tò mò thò đầu ra chỗ cửa sổ, lắng nghe động tĩnh ở dưới lầu.

“Chắc là đứa trẻ bò vào chỗ đường hầm, con xuống dưới xem thử.” Thiệu Thịnh An từ trên ban công đi xuống, cả người toàn mùi gỗ vì anh vừa ở trên ban công chẻ củi.

“Em với anh cùng xuống xem tình hình như nào, mẹ nhớ để ý anh cả nha.”

Hai vợ chồng cùng xuống tầng, ở lầu 7 bắt gặp mọi người và Trần Bính Cương cùng xuống để xem chuyện gì xảy ra.

“Hình như là đứa nhỏ xảy ra chuyện rồi, tôi đã nói rồi những đường hầm kia phải được lấp lại nếu không đứa nhỏ bò vào trong thì hậu quả khó lường.” Trần Bính Cương lẩm bẩm.

“Mấy đường hầm ở tòa nhà của chúng ta đều được lấp cả rồi, bình thường tôi cũng hay dặn các con là đừng chơi ở đó, nếu bị tôi phát hiện là ăn no đòn nên bọn nó không dám đi. Nghe thấy đứa nhỏ bị xảy ra chuyện là ở tòa nhà khác, tiếng xì xào, trời lạnh như này, tại sao đứa nhỏ không biết lạnh hay sao mà lại dám đi quanh vậy chứ.” Vương Gia Nhạc xoa tay, vừa cười hỏi Thiệu Thịnh An có phải là vừa chẻ củi không, trên người toàn là mùi gỗ.

“Ừm.” Thiệu Thành An gật đầu, hỏi Vương Gia Nhạc gần đây có tìm gỗ không, hôm sau có thể cùng nhau đi lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận