Thiên Tai Càn Quét

Chương 210: Vô Đề

Chương 210: Vô Đề

Ngọn lửa trên cầu thang đã được dập tắt, những tấm ván bị cháy rơi xuống sàn. Kiều Thanh Thanh nhìn lên thấy lửa cháy lan đến lầu trên, ngọn lửa đang bùng phát dữ dội.

Không có thang để leo lên, bức tường dưới lầu cũng bị thiêu đốt, ngọn lửa vẫn nhỏ giọt từ tầng áp mái rớt xuống làm sàn hành lang cũng bốc cháy.

Kiều Thanh Thanh biết không còn cách nào khác, nếu có thể khống chế ngọn lửa trên tầng áp mái hay trong các lầu thì vẫn còn hi vọng, hiện tại không có đủ dụng cụ, chỉ có bình chữa cháy thôi cũng vô dụng.

Trời nóng như thiêu đốt, cô phát hiện quần áo của mình đang bốc cháy nên vội vã dội nước lên người, hét lớn với Thiệu Thịnh An: "Không còn cách nào khác, chúng ta rút lui thôi!"

Hai người dứt khoát rời khỏi phòng 801.

Khi vừa lao ra khỏi cửa thì chủ nhà xông vào, ba người đụng nhau.

"Thanh Thanh!" Thiệu Thịnh An ôm lấy cô để ngăn cô ngã cô nên anh bị đập vào cửa.

"Xin lỗi xin lỗi khụ khụ."

"Mau lên, ngọn lửa không thể dập tắt được!" Thiệu Thịnh An hét lên với anh ta, kéo cô ra ngoài.

"Cô gái đừng đi, nhà tôi còn đang cháy!" Chủ nhà vội vàng kéo lại. .

"Tôi đã cố gắng hết sức, nhưng bình chữa cháy đã dùng hết, lửa trên tầng vẫn đang tiếp tục cháy xuống, tôi thực sự không còn cách nào khác." Kiều Thanh Thanh nhìn anh ta: "Chạy đi."

Nhìn bóng lưng vợ chồng Kiều Thanh Thanh, chủ nhà không tin quyết định chạy vào xem một chút. Vừa bước vào nhà, anh ta thấy khói đen dày đặc lượn vòng trên trần nhà như hình con rắn, mắt anh ta mờ đi. Chủ nhà trợn mắt há mồm kinh ngạc lửa sao mà cháy nhanh như vậy được, tất cả cửa kính nổ tung, anh ta bị sóng nhiệt xông đến liền lùi lại hai bước. Với chiếc bình cứu hỏa trên tay, anh ta bàng hoàng nhìn xung quanh, không biết mình có thể làm gì khác.

Không còn cách nào khác, anh ta chỉ còn cách lùi ra ngoài, không kìm được nước mắt, anh nhìn lại ngôi nhà của mình với nỗi nhớ nhung sau đó chạy xuống lầu. Anh ta không ngờ vừa rồi còn có nhà chưa được bao lâu mà giờ anh ta và gia đình đã không còn nhà nữa.

Chỉ là một đám cháy nhỏ, chỉ là một đám cháy nhỏ thôi, trước đây không phải chuyện gì to tát, gọi 119 là có thể giải quyết được, nhưng hiện tại anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nhà mình cháy thành tro.

Người ở tầng bảy ngăn anh ta lại hỏi thăm tình hình của anh ta.

"Đã cháy hết rồi, anh mau đi nhanh đi."

"Không thể nào, còn nhà tôi làm sao bây giờ?"

“Tôi muốn biết tại sao nhà tôi lại cháy như vậy.” Chủ nhà 801 dùng sức thoát ra, tiếp tục chạy như điên.

Người ba của nhà 701 lên lầu nhìn một chút, hồn vía bị dọa sợ, ông xuống lầu bảo vợ và con gái thu dọn đồ đạc.

Tòa nhà thứ tư bên cạnh, 802, Trịnh Lương Đống ngây ngất nhìn đám cháy ở tòa nhà bên cạnh.

Ngọn lửa thật rực rỡ, chói mắt hơn cả mặt trời, anh ta mê mẩn ngắm nhìn, ánh lửa đỏ rực phản chiếu trong mắt anh ta.

Ngoài cửa, bà Trịnh đang phàn nàn: “Nhà chúng ta sẽ không xui xẻo như vậy đâu, ba con lo lắng cái gì?”

“Mẹ, nghe ba nói trên sân thượng nhà chúng ta chất rất nhiều đồ, con sợ sẽ bốc cháy giống như tầng 8 tòa bên cạnh.” Trịnh Lương Dĩnh nói: “Mẹ, lúc này lửa cháy cũng không phải là chuyện nhỏ đâu, thời tiết quá nóng, lửa bốc cháy coi như xong".

"Nóng quá, con có biết nhiệt độ bây giờ là bao nhiêu không? Ngoài trời quá nóng rồi, mẹ không muốn đi, chờ mặt trời lặn mình dọn dẹp không được sao? Mấy đồ trên sân thượng chồng chất bao lâu rồi, làm sao có thể trong chốc lát bốc cháy được? Đừng hù dọa chính mình."

Cô ta không còn cách nào khác: "Vậy thì con sẽ tự mình dọn dẹp."

"Mẹ đi, hai mẹ con mình đi, con đừng thấy mẹ thương con mà làm bừa."

Trịnh Lương Đống cong môi một cách máy móc khi nghe động tĩnh bên ngoài. Ánh mắt anh ta vẫn nhìn chăm chú lầu đối diện, nhìn một chút, ánh mắt anh ta từ từ sáng lên, sáng đến mức dọa người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận