Thiên Tai Càn Quét

Chương 287: Vô Đề

Chương 287: Vô Đề

"Vậy còn em, muốn làm bác sĩ thì phải thuê một cửa hiệu, để anh đi hỏi thăm có cần giấy phép không."

"Ừm, tiếp tục học thêm phương diện này thôi, nhưng không cần cửa hàng đâu, em mở quầy bán hàng ở trên đường trước cửa tiểu khu là được. Anh xem em làm bảng hiệu, trên đó viết mấy chữ "Thầy thuốc chân đất" được không?"

Ánh mắt của cô sáng lấp lánh mang theo sự vui vẻ trêu đùa, Thiệu Thịnh An vui vẻ đùa với cô, liên tục khen ý tưởng này của cô: "Anh viết bảng hiệu cho em, nếu không thì ghi "Thầy lang bác sĩ Kiều" được không?"

Kiều Thanh Thanh cười ha ha: "Được, vậy thì viết năm chữ, viết lớn một chút không thì trong đêm tối người ta không nhìn thấy."

"Chúng ta có đèn năng lượng mặt trời mà, đến lúc đó ban ngày nạp điện, ban đêm mở quầy bán hàng, chiếu quầy hàng của chúng ta sáng trưng, đảm bảo ai đi qua cũng có thể nhìn thấy."

Trên sân thượng vang lên tiếng cười nói của vợ chồng Kiều Thanh Thanh, nhà 702 sát vách có một gia đình mới chuyển tới. Bà cụ nhà bên vịn bậc thang đi lên sân thượng, hài lòng nói: "Có sân thượng tốt quá, nóng một chút thì sao, năm nay chỗ nào không nóng chứ. Có sân thượng tốt bao nhiêu, có thể trồng khoai lang, phơi khoai lang nữa."

Bà nghe thấy tiếng cười ở sân thượng sát vách, tâm trạng cũng tốt hơn, bùi ngùi nói: "Nơi này tốt bao nhiêu, đã lâu rồi mẹ không nghe thấy tiếng cười vi vẻ như vậy."

Trì Ngọc Tú cầm ghế đi lên: "Mẹ, chúng con dọn dẹp nhà rất lộn xộn, mẹ ngồi ở đây chút đi." Bà đỡ bà cụ ngồi xuống.

"Con cũng ngồi đi, thắt lưng con không tốt, đừng làm việc."

Trì Ngọc Tú cười nói: "Không sao, bây giờ thắt lưng của con đỡ hơn nhiều rồi."

"Vậy phải nghỉ nhiều một chút, đừng để mệt nhọc quá. Đáng tiếc không biết bác sĩ Kiều nhà ở tầng dưới đã chuyển đi đâu, bay giờ xem bệnh rất đắt, còn gạt tiền. Bác sĩ Kiều ở tầng dưới thật sự có bản lĩnh, trị khỏi thắt lưng của con, đắt cỡ nào cũng đáng giá." Bà cụ Bùi kéo tay trì Ngọc Tú, khẽ nói: "Mẹ có một chiếc vòng tay làm bằng vàng thật, vô cùng đáng giá. Sau này mẹ cho con hết, con lấy tìm bác sĩ chữa thắt lưng đi."

"Mẹ." Đôi mắt Trì Ngọc Tú đỏ lên: "Không cần, thắt lưng con ổn rồi, mẹ cất kỹ vòng tay vàng đi, con không cần."

Bà cụ Bùi mặc kệ: "Để lại cho con đó, đưa cho con hết."

Dưới lầu, Bùi Nghiêm và em vợ mang giường từ tầng một lên lầu, hai người mệt mỏi gần chết, mồ hôi đầm đìa.

"Anh rể, đơn vị anh bảo anh chuyển đến thì phải giúp anh chuẩn bị ký túc xá rồi, làm gì phải làm khổ mình như thế." Em vợ mắng.

"Đây chẳng phải túc xá sao, anh cảm thấy rất tốt. Sau này chỉ cần leo lên tầng bảy, ở trên trấn còn phải leo lên tầng mười chín đó. Chị em và mẹ anh vốn không thể nào xuống lầu được, quá cao. Nơi này tốt bao nhiêu chứ, vừa lên tiểu khu, hoàn cảnh tốt, xung quanh trị an cũng tốt, cách đơn vị anh cũng không xa." Bùi Nghiêm lau mồ hôi: "Anh đi lấy nước cho em, sau khi uống nước xong chúng ta chuyển tiếp."

Bùi Nghiêm dọn nhà năm ngày, ông và em vợ làm chủ yếu, ngày cuối cùng, em vợ bị cảm nắng.

"Mau mau, đến sát vách tìm bác sĩ Kiều." Bà cụ Bùi đi ra ngoài gặp Thiệu Thịnh An đang múc nước, rất vui vẻ khi biết cả nhà bác sĩ Kiều ở bên cạnh mình, đây là duyên phận đấy. Nhìn xem, lợi ích khi sát vách có bác sĩ hiện ra rồi, như thế có tốt không chứ.

Trì Ngọc Tú vội đi gõ cửa nhà 701, qua mấy hôm nay, Kiều Thanh Thanh đã rất có kinh nghiệm trị cảm nắng, sau khi đâm mấy châm thì em của Trì Ngọc Tú đã tỉnh lại.

"Thời tiết nóng quá, mọi người lao động vừa phải thôi, uống nhiều nước, đặc biệt là nước muối nhạt, còn phải nghỉ ngơi nhiều nữa."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ Kiều." Trì Ngọc Tú vội nói cảm ơn, muốn đi vào phòng cầm tiền trả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận