Thiên Tai Càn Quét

Chương 295: Vô Đề

Chương 295: Vô Đề

"Để tôi đi hỏi thăm thử." Ba Thiệu nhận nhiệm vụ này, ngày hôm sau sau khi tan việc cầm địa chỉ về.

"Không xa đâu, chỉ cách ba dặm, nhà ở bên kia chưa xây lên, có thể tùy tiện đào đất. Tôi và đồng nghiệp hẹn nhau chờ chạng vạng tối mặt trời xuống núi sẽ đi đào, muộn quá sợ không đào được."

Kiều Thanh Thanh đi theo một đoạn đường, tới chỗ vắng vẻ không người mới lấy xe đạp ra cho bọn họ dùng. Ba Thiệu dẫn mẹ Thiệu đi cùng, đạp chân lên bàn đạp, không bao lâu sau đã không thấy bóng dáng. Cô cười cười, quay đầu đi về nhà.

Sau khi ba mẹ Thiệu về, bề ngoài nhà bọn họ có thêm một chiếc xe đạp.

Chở đất về xong, ba Thiệu chờ phía trên cho hạt giống.

Ngóng trông một phen, cuối cùng thời gian đã định ra, mỗi nhà có thể nhận một phần, nhận ở cổng mỗi xã khu.

Mặt trời vẫn chưa xuống núi, cửa chính xã khu Bình An bắt đầu có người tụ tập. Kiều Thanh Thanh không khuyên nổi, ba Thiệu mặc quần áo che nắng, đội mũ, cầm thêm dù cầm hộp đi xếp hàng. Cô phải đưa hộ khẩu và CMND của ông cho ông, lại pha một bình nước mật ong để ông giành chỗ xếp hàng.

"Đừng quan tâm ông ấy, da ông ấy dày lắm, đã quen rồi." Mẹ Thiệu cười nói.

"Để xem bây giờ bao nhiêu độ rồi?" Kiều Tụng Chi xem nhiệt kế bên ngoài: "Bốn mươi lăm độ, không khác với bình thường lắm. Chờ sau khi mặt trời lặn chắc giảm bảy tám độ."

Trời nóng lên một năm rưỡi, bây giờ Kiều Tụng Chi xem nhiệt kế cũng không hoảng sợ như lúc trước nữa.

Bà ấy cảm thấy cơ thể mình đã thích nghi với nhiệt độ nóng bức và đổ mồ hôi, mặc dù hoàn cảnh cực khổ nhưng trong việc ăn uống nhà bọn họ chưa từng chịu khổ. Thậm chí bà ấy còn cảm thấy thân thể còn mạnh khỏe hơn lúc trước.

"Không biết thời tiết này còn kéo dài bao lâu nữa, quần áo hỏng nhanh quá, bị mồ hôi làm hỏng hết." Mẹ Thiệu cúi đầu cắn chỉ, bà đang vá lại quần áo cho ba Thiệu. Trước kia quần áo nhiều mặc tiết kiệm, một bộ có thể mặc bảy tám năm, bây giờ bộ này mới mặc ba tháng trước đã mỏng tanh, khuỷu tay ống tay áo mài mòn, nát tươm phải vá mấy lần.

Bà vừa vá lại vừa lắc đầu nói: "Không thể vá nữa, lần sau xé tay áo ra làm đồ mặc nhà ngắn tay cho ông ấy thôi."

"Không sao, bây giờ tất cả mọi người đều như thế, ai cũng mặc đồ vá cả." Kiều Tụng Chi cười nói.

"Thịnh An nói người ở khu biệt thự kia đều là kẻ có tiền, vừa làm xong điện nước thì đã tổ chức tiệc trong nhà mới. Nó nói đàn ông đi đến đều mặc vest đeo cà vạt, nữ mặc váy dài giống như trên TV vậy." Mẹ Thiệu hào hứng nói: "Bà nói xem, buổi tiệc như trên TV là kiểu bàn dài thật dài, trên đó bày rất nhiều đồ ăn thức uống phải không?"

Kiều Tụng Chi nói: "Chắc là thế, kẻ có tiền mà, chắc chắn cuộc sống tốt hơn rồi."

Mẹ Thiệu nói: "Có tiền tốt quá, như thế mới có thể thuê Thịnh An đi làm. Bọn họ cũng rất hào phóng, cho gạo mì là đồ tốt, không phải đồ hỏng đâu."

Nói về kẻ có tiền một phen, Kiều Thanh Thanh chuẩn bị ra quầy.

Mặc dù ra ngoài rất phiền phức nhưng cô không muốn biến nhà mình thành phòng khám, quá nhiều người lên lầu ra ra vào vào không an toàn. Cô thà chịu mệt xuống lầu bày quầy hàng cũng không muốn chịu phiền phức.

Bày quầy hàng đến hơn hai giờ sáng, cuối cùng ba Thiệu đã trở về. Ông bước từng bước nặng nề mệt mỏi về tiểu khu, trên mặt hiện rõ sự vui mừng.

"Ba." Kiều Thanh Thanh gọi.

Ông ngẩng đầu "Haiz" một tiếng, nhanh chân đi về phía trước sờ đầu Thiệu Thịnh Phi, nhận ghế Kiều Thanh Thanh đưa cho ông. Sau khi ngồi xuống ông thở dài nhẹ nhõm, hối hận nói: "Biết sớm đã xách ghế theo, rất nhiều ông bà già xách ghế đi. Tới đó ba mới nhớ ra, hối hận gần chết."

"Ba uống nước đi." Kiều Thanh Thanh rót cho ông một ly nước sôi để nguội, ba Thiệu cầm lấy ngửa đầu uống hết trong một hơi.

"Không uống nữa, con đưa ba chai nước mật ong ba đã uống hết rồi, nóng đến chảy mồ hôi rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận