Thiên Tai Càn Quét

Chương 500: Vô Đề

Chương 500: Vô Đề

Xa xa có vài nơi khói bốc lên mù mịt trong màn mưa, Kiều Thanh Thanh dùng ống nhòm xem thử một nơi gần đây có khói tỏa ra, hóa ra là một nơi thiêu xác.

Vì để không mắc phải bệnh dịch nên Kiều Thanh Thanh và người nhà đã trang bị đầy đủ, đi ủng, đeo khẩu trang dưới áo mưa. Kiều Thanh Thanh dẫn theo người nhà đi về phía nơi thiêu xác. Cô suy đoán chắc là đội cứu viện làm, chỉ có họ mới có nhân lực và vật dụng để xử lý nhiều thi thể như vậy.

Đi thêm mấy trăm bước, thông qua ống nhòm, Kiều Thanh Thanh cuối cùng cũng nhìn thấy lều vải. Nhìn từ hình dáng và kích thước của lều vải thì chắc là đội cứu viện rồi.

Kiều Tụng Chi nghe xong thì rất vui mừng ngạc nhiên, bà lau nước mưa đọng ở trên vành mũ áo mưa: “Thật sự là đội cứu viện sao, cũng sắp nửa tháng rồi, lần đầu tiên nhìn thấy đội cứu viện đó.” Bà ấy cũng cầm ống nhòm lên nhìn: “Thanh Thanh, chúng ta đi qua xem một chút đi, lỡ đâu Thịnh An bọn họ đang ở bên trong thì sao.” Không nhìn thấy ai ở trong lều, Kiều Tụng Chi mong đợi mấy người Thịnh An ở bên trong.

“Con cũng nghĩ như vậy, chúng ta đi thôi.”

Ba người mặc áo mưa, đi sang chỗ bố trí ổn thỏa đằng kia.

"Oa đây là cái gì vậy!" Thiệu Thịnh Phi kinh ngạc chỉ về phía trước.

Phía trước là một nơi đất lở, bên trong có một chiếc xe tăng mắc kẹt, dưới cơn mưa gột rửa, ánh sáng bóng loáng của lúc đầu lộ ra.

Kiều Tụng Chi ngược lại hít một hơi lạnh: "Hẳn là lúc động đất đất lở nên bị rơi xuống, chắc là không lên được rồi, khẳng định là rất nặng." Kiều Thanh Thanh thu hồi tầm mắt: "Để con qua đó trước."

Chiếc xe tăng bị mắc kẹt ở đó, vừa hay lại trở thành cây cầu để đi qua khe đất lở, Kiều Thanh Thanh cẩn thận nhảy xuống, đi thêm mấy bước sau đó leo lên. Độ cao năm sáu chục phân này thì cũng không khó để leo lên.

"Mẹ, anh cả, hai người cẩn thận một chút." Sau khi xác định là có thể đi qua thì Kiều Thanh Thanh lại nhảy xuống, đứng ở trên xe tăng để đỡ họ.

Ba người leo cẩn thận, thuận lợi đi đến một chỗ khác của khe nứt. Thiệu Thịnh Phi đứng vững sau đó quay đầu lại nhìn chiếc xe tăng ở bên cạnh.

“Đi thôi Phi Phi.”

“Vâng.”

“Mọi người từ đâu đến vậy?” Người chiến sĩ đang ngồi ở ngoài cùng của lều, nửa người ướt sũng vì dầm mưa đứng dậy lấy một tấm gỗ che đầu để tránh mưa nghiêng người ra hỏi.

“Xin chào, xin chào. Chúng tôi từ bên ngoài tới, đây là con gái tôi và đây là con trai tôi.” Kiều Tụng Chi vội vàng chào hỏi.

Kiều Thanh Thanh nói thêm: “Chào anh, lúc động đất chúng tôi chạy ra ngoài, đi bộ mãi mới về đến nơi.”

Người chiến sĩ quan sát áo mưa ở trên người họ và chỗ nhô ra ở sau lưng và cạnh hông thì vẻ mặt hơi cảnh giác.

“Đây là cung tên, trước kia tôi là thành viên của đội bắn cung, đây là giấy chứng nhận trước kia của tôi.” Kiều Thanh Thanh nhận ra được điều này nên chủ động vén áo mưa lên lộ ra cung tên. “Trên lưng là ba lô, mẹ tôi và anh tôi lúc trước cũng đã tham gia cuộc thi tuyển chọn thành viên bắn cung của Diệp Sơn, vì vậy trên người cũng có cung tên.”

Chiến sĩ xem qua giấy chứng nhận thì thở phào nhẹ nhõm: "Mọi người đến đây đi, ghi tên trước đã rồi lát nữa tôi cho tìm cho mọi người một chỗ khuất gió để ngồi. Trong doanh trại không có quy định gì khác biệt, chỉ có một điều là không được phép làm tổn thương những người sống sót khác. Chúng tôi sẽ phát đồ ăn, số lượng sẽ không nhiều.” Anh ta vừa đi vừa giới thiệu sơ lược tình hình của doanh trại. Kiều Thanh Thanh quan sát doanh trại, có vài cửa lều khép hờ, có người từ trong lều nhìn ra bọn họ bên ngoài, trong ánh mắt có tò mò, cũng có thờ ơ.

Đăng ký tên rất đơn giản, chiến sĩ la lên một tiếng với người bên trong lều, một người thò đầu ra: “Tới đây, mọi người nói đi tôi ghi.”

Kiều Thanh Thanh liền lấy thẻ căn cước của ba người họ ra, chuyển vào trong cho họ làm đăng ký.
Bạn cần đăng nhập để bình luận