Thiên Tai Càn Quét

Chương 434: Vô Đề

Chương 434: Vô Đề

Bỗng nhiên một tiếng động lớn vang lên bên tai, nghe giống như tiếng chiêng đồng bị gõ. Mặc kệ nó là âm thanh gì, nhưng mà tiếng động đó thực sự rất lớn.

"Keng!"

Hai tên trộm hoảng sợ, tên cạy khóa ngồi gần cửa đang tập trung cạy khóa, tiếng động cứ như ở sát bên tai hắn, chấn động đến mức khiến lỗ tai hắn ong ong, trong nháy mắt đầu óc hắn trống rỗng, tay run đến nỗi đánh rơi công cụ đang cầm trong tay xuống đất làm phát ra một tiếng leng keng

Họa vô đơn chí, đã thế bên tai lại có một tiếng người hô lên: "Có trộm cạy khóa, tòa nhà 20 có trộm, làng nước ơi mau ra bắt trộm."

"Anh, làm sao bây giờ?"

Tên canh chừng sợ tới mức ruột gan lộn tùng phèo, ánh mắt hoang mang nhìn đồng bọn.

Bọn họ là cư dân của tòa nhà này, nếu bị bắt được đang cạy khóa thì chắc chắn sẽ toi đời, những người khác nhất định sẽ báo cho đội an ninh bắt bọn họ đi lao động cải tạo, hắn không muốn ra công trường lao động cải tạo đâu.

Tên cạy khóa đến dụng cụ cũng không thèm nhặt lại, vịn vào cửa định đứng lên, lại cảm thấy chân mềm nhũn suýt nữa thì ngã xuống, hắn ta vội vàng tóm lấy em trai: "Đi."

"Đúng đúng, đi, chúng ta đi mau thôi."

Phía sau cửa, Thiệu Thịnh Phi dùng gậy gõ mạnh vào chậu inox làm phát ra tiếng keng keng keng chói tai, đồng thời hắn còn đang lớn tiếng hô, giữa buổi sáng yên tĩnh, âm thanh truyền đi khắp tòa nhà.

"Được rồi Phi Phi, không cần gõ nữa, bọn họ đi rồi." Màn hình camera giám sát chỉ còn lại màu đen kịt, bóng dáng hai tên kia đã biến mất, chắc là đã xuống lầu.

Thiệu Thịnh Phi buông chậu rửa mặt xuống, đi đến trước camera nhìn thử: "Đi thật rồi, mẹ Kiều, con nghĩ hình như con quen bọn họ.”

Mẹ Thiệu cũng nói: "Thoạt nhìn rất quen mắt, hình như là người trong tòa nhà. À đúng người trong tòa nhà chứ còn gì nữa, tôi nhớ ra rồi, bọn này chắc là hai anh em ở lầu ba đấy."

"Đúng vậy, tôi cũng nhận ra rồi."

"Vậy chúng ta phải báo cho đội an ninh thôi mẹ."

"Chờ một lát đã hẵng nói sau." Kiều Tụng Chi mở cửa: "Tôi đi khóa cửa sắt lại."

Lúc Kiều Tụng Chi đi khóa lại cửa sắt thì Trì Ngọc Tú mở cửa ra.

"Tên trộm đi rồi sao?", bà hỏi.

Tiếng động vừa rồi lớn quá, bà đang ngủ thì giật mình tỉnh dậy, đến bây giờ tim vẫn còn đang đập thình thịch.

"Ừm, bị dọa chạy mất rồi." Kiều Tụng Chi cười nói.

"Vậy thì tốt rồi, lần sau em trai cháu tới đây, cháu sẽ nói với nó một tiếng, nó có người quen trong đội an ninh, có thể bảo đội trị an mấy ngày nay tuần tra bên chúng ta gắt gao hơn một chút."

Kiều Tụng Chi vui vẻ gật đầu.

"Đây là chìa khóa mới, cô cầm lấy." Cửa sắt khóa lại, Kiều Tụng Chi đưa chìa khóa mới cho Trì Ngọc Tú: "Lần này tôi đã lắp hai ổ khóa."

Nhận lấy chìa khóa, Trì Ngọc Tú trịnh trọng gật đầu: "Cháu sẽ bảo quản thật tốt."

Dưới lầu cũng có người lớn tiếng gọi: "Chị Kiều, nhà chị bị trộm à?"

Kiều Tụng Chi trả lời: "Ừ, nhưng mà bị dọa chạy rồi."

"Vậy thì tốt rồi, làm người ta sợ muốn chết, không phải đã lắp cửa hành lang rồi sao, sao trộm vẫn đi lên được vậy?"

Kiều Tụng Chi trong lòng biết rõ là kẻ trộm là người trong tòa nhà nhưng vẫn giả vờ như không biết: "Ừ đấy, để đến ban ngày đi kiểm tra một chút, chỉ sợ là bị trộm cạy khóa thôi."

Lại có một giọng nói của hàng xóm từ trong bóng tối truyền đến: "Chị Kiều, ban ngày tôi đến tìm chị đổi trứng, chị nhớ để lại cho tôi hai quả nhé. Hầy, hai ngày nay gà mái đẻ ít trứng, tôi chỉ có thể đổi cho cô một quả thôi."

"Thôi vậy cũng được."

Dưới lầu yên tĩnh lại, Trì Ngọc Tú tạm biệt Kiều Tụng Chi rồi đóng cửa đi vào nhà.

Chờ Trì Ngọc Tú đi vào xong mẹ Thiệu mới đem sợi dây nhỏ bị đứt nối lại, sau khi buộc xong chuông trong phòng thì kéo một đầu còn lại qua cho Kiều Tụng Chi, Kiều Tụng Chi nhận lấy và buộc lại.

"Được rồi vào phòng đi, vẫn còn ngủ thêm được một lát nữa." Mẹ Thiệu ngáp một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận