Thiên Tai Càn Quét

Chương 267: Vô Đề

Chương 267: Vô Đề

“Em cũng không tán thành để anh đi, qua một thời gian nữa, đợi thị trấn sửa chữa xong rồi, thôn Thu Diệp cùng với những người ở thôn gần đây đều sẽ tạm thời dời đến ở thị trấn. Nó sẽ được giải tỏa để lập kế hoạch thống nhất, trong khoảng thời gian này nhất định sẽ tương đối loạn, chúng ta vẫn là nên kín tiếng một chút thì tốt hơn.” Kiếp trước lúc Kiều Thanh Thanh đến thôn đã xây dựng xong, quy mô số người sống đã định, những cuộc giao phong thế lực của người ở đây với thế lực Hoa Thành từ bên ngoài đến nhất định sẽ đi đôi với gió tanh mưa máu, lần này họ sắp phải tận mắt chứng kiến.

Nửa tháng sau, trên dưới Diệp Sơn ban hành văn kiện, thông báo kế hoạch thống nhất năm thôn bao gồm thôn Thu Diệp, tin tức thành lập căn cứ người sống sót, đồng thời còn thông báo những người còn sống sót trong khu vực hành chính đều có nhiệm vụ phải di chuyển đến thị trấn.

Lấy thôn làm đơn vị, mỗi thôn đều phân chia một khu tạm cư, nội dung tái định cư cũng đã được tính toán trước, bảo đảm mỗi một hộ đều có chỗ để che nắng che mưa.

Tin tức truyền xuống, lập tức thôn Thu Diệp đã có một trận cuồng phong.

“Vì sao phải là chúng ta chuyển đi, đây là nhà của chúng ta.”

“Đi rồi còn có thể quay lại sao, chúng ta sống ở đây rất tốt tại sao lại bảo chúng ta chuyển đi.”

“Đúng vậy, muốn chuyển cũng phải là mấy người mới đến đó, đây là địa bàn, là nhà của chúng ta.”

Diệp trưởng thôn chỉ biết việc này cách đây mấy ngày, nội dung tái định cư có sự phối hợp của ông ta, ông ta biết tin tức này khiến cho người khác không có cách nào chấp nhận được, nhưng ông ta cũng biết cấp trên kiên quyết thực thi kế hoạch.

Kế hoạch này không thể sửa đổi được, nó đã như đinh đóng thuyền rồi.

“Diệp trưởng thôn bận đến chân không chạm đất.” Thiệu Thịnh An nói: “Người làm công tác cơ sở thực sự không dễ dàng.”

“Nếu như em là người bản địa, đột nhiên nhận được tin tức này em cũng không chấp nhận được.” Cô sớm đã biết quỹ đạo tương lai, vậy nên hài lòng chấp nhận, nhưng đối với người dân thôn Thu Diệp, đây quả thực là tai bay vạ gió, ở nhà mình đang sống rất tốt, cội nguồn đều ở đây, tại sao không thể sống được.

“Trưởng thôn qua đây rồi.” Thiệu Thịnh An với đôi mắt sắc bén, nhìn thấy Diệp trưởng thôn từ trong hầm xuất hiện, đi qua nhà mình, trực tiếp đi thẳng về phía nhà họ.

“Trưởng thôn, có việc gì sao?”

Diệp trưởng thôn mệt mỏi lau mồ hôi, môi khô nứt, giọng khàn khàn: “Thông báo mọi người cũng đọc qua rồi, mọi người có cách nghĩ như thế nào?”

Kiều Thanh Thanh đi vào trong lều rót cho trưởng thôn một cốc nước, ông ta không có sức lực để từ chối, đón nhận, uống một ngụm, sau đó cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn nhiều.

Thiệu Thịnh An lắc đầu: “Nhà chúng con không có ý kiến gì, sẽ nghe theo sự sắp xếp của phía trên, trưởng thôn, ngày nào đi vậy ạ.”

Diệp trưởng thôn thở phào một hơi, không có ý kiến thì tốt, từ lúc có thông báo xuống đến hôm nay, ông ta vẫn luôn khuyên bảo người trong thôn, ông ta đã đi mỗi nhà, mỗi hộ khuyên.

“Ngày đầu tiên di dời đã được định rồi, chính là ba ngày sau, nếu mọi người đã không có ý kiến, vậy là nhóm đầu tiên đi được không.”

Thấy Thiệu Thịnh An gật đầu, Diệp trưởng thôn lấy ra một cuốn sổ, dùng cây bút than gỗ viết trên mặt đó vài chữ.

“Vậy nhà mọi người thu xếp đồ đạc trước đi, chạng vạng ngày mốt tập hợp trước cổng thôn, bác sẽ cùng mọi người xuất phát, dẫn mọi người qua đó.” Ông ta một ngụm uống cạn nước, lộ ra một nụ cười mệt mỏi: “Cảm ơn nước của các con, những việc các con làm sau khi đến thôn, bác đều thấy hết, rất vui vì các con đã gia nhập thôn Diệp Thu, sau này nhất định chúng ta sẽ còn làm hàng xóm.”

Đôi mắt của Thiệu Thịnh An có chút chuyển động, anh nhẹ nhàng hỏi: “Trưởng thôn, nơi này nói là xây dựng quy hoạch lại, vậy sau này chúng ta có thể quay về được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận